Nữ lang.
Nghe giọng thôi Tư Uyển cũng biết là ai.
Không quay đầu lại, ánh mắt vẫn tập trung nghênh chiến.
Có chuyện gì?
Trễ lắm rồi.
Lão đại sẽ lo cho cô lắm đấy.
Tư Uyển định trả lời Lý Nhị thì thấy đối thủ của mình, ánh mắt Tư Uyển lộ vẻ khinh thường.
Ngươi mất tập trung trước, xem như đã thua.
Hả?
Gia Ý, người không tập trung quay sang nhìn Tư Uyển một cách khó hiểu: Sao mình lại thua.
Cô chơi ta đó hả?
Tư Uyển mặc kệ Lý Nhị bên cạnh đang cố sức thuyết phục mình, đi đến cạnh khoác vai Gia Ý.
Bổn nữ lang không thèm chấp nhất kẻ thua cuộc như ngươi đâu.
Nào, ngươi cảm thấy hắn thế nào?
Nói đoạn, Tư Uyển chỉ về hướng Lý Nhị.
Ngươi cảm thấy hắn thế nào? Soái không?
Ừm, soái.
Tướng tá thế nào?
Hảo.
Thích không?
Rất thích.
...
Cứ thế tiếp tục, ngươi hỏi ta đáp, hai người đang chơi trò chơi sao.
Lý Nhị đứng đó không hiểu hai người họ thầm thì to nhỏ cái gì, chỉ trỏ khắp nơi.
Hôm nay trước khi đi, lão đại nhà hắn đã căn dặn rõ là phải về sớm, còn tiếp tục như thế này nữa sẽ không hay đâu.
Vẫn là hàng động tốt hơn.
Không một động tác thừa thãi mà tách hai người họ ra.
Trước khi rời đi thì quay lại khách sáo chào Gia Ý một tiếng.
...***...
Lão bản, lão bản.
Người hầu lây người Gia Ý đang bất động nãy giờ.
Ta hơi mệt, ta về nghĩ trước đây.
Có việc gì ngươi cứ nói với Tần là được.
Trên đường trở về phòng, Gia Ý cứ lâng lâng như đi trên mây.
Không phải vì rượu, hắn chắc chắn bản thân có cảm giác đó không phải vì vừa uống rượu.
Mà là lúc nãy, Lý Nhị đã nói chuyện với hắn.
Gia Ý tâm trạng đang rất tốt.
Chỉ là một câu nói lại làm hắn vui như vậy.
***
Trên đường về, Tư Uyển ngồi trong xe ngựa xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặt cùng lắm chỉ có chút mệt mỏi chứ không có vẻ gì là say rượu: Cả buổi tối vẫn không hỏi ra được thông tin có giá trị.
Phải nghĩ thêm cách thôi.
Về đến tiểu viện, Lý Nhị định đưa tay đỡ Tư Uyển xuống xe ngựa.
Suy nghĩ vừa đưa ra thì đã thấy Tư Uyển từ xe ngựa nhảy xuống, không động tác thừa.
Hai người vất vả rồi, ngày mai ta sẽ không ra ngoài, hai người cứ làm việc của mình đi.
Nói xong thì rời đi trước.
Lý Nhị khó hiểu nhìn theo bóng lưng Tư Uyển, nhưng rồi cũng không quá để tâm.
...***...
Cảm thấy Lưu Khắc Huân chắc vẫn sẽ ở trong sân đợi như hôm trước, Tư Uyển đứng bên ngoài để gió thổi đi mùi rượu trên người.
Đúng như mình đoán, công tử thật sự đợi mình về.
Nụ cười hạnh phúc hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, Tư Uyển cố gắng kìm nén cảm xúc, không muốn Lưu Khắc Huân thấy dáng vẻ thất thố lúc này của mình.
Công tử.
Về rồi sao.
Lưu Khắc Huân dùng tay chạm lên gò má có phần ửng đỏ của Tư Uyển.
Sao lạnh như vậy? Cẩn thận kẻo cảm lạnh là không hay đâu.
Lưu Khắc Huân vội kéo Tư Uyển vào trong phòng, giúp cô đốt lò than sưởi ấm, sau đó là rót ly trà nóng đưa cho Tư Uyển.
Còn lạnh không?
Tư Uyển nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô ngồi trên giường nhìn Lưu Khắc Huân bận rộn đi qua đi lại thì nói.
Công tử, người về nghỉ ngơi sớm đi.
Người cả ngày vất vả, bây giờ còn phải...
Lưu Khắc Huân dùng một quả nho để chặn câu nói của Tư Uyển lại.
Ngọt không?
Ừm.
Lưu Khắc Huân kéo ghế lại ngồi cạnh Tư Uyển, tay còn bưng theo một dĩa nho đã được hắn rửa sạch sẽ.
Lúc chiều, ta nhìn thấy một tiểu hài tử giúp mẹ bán nho nên ta mua giúp nó.
Vẻ ngoài không được đẹp lắm nhưng lại rất ngon và ngọt.
Hai người vừa ăn nho vừa nói chuyện đã trải qua trong ngày.
Tư Uyển nhìn Lưu Khắc Huân nói về công việc, ngày thường nhất định sẽ chăm chú lắng nghe, nhưng hôm nay có vẻ không tập trung cho lắm.
Trong người đã có chút men rượu, không khí trong phòng lại ấm áp như vậy càng khiến hai mắt Tư Uyển không thể tiếp tục chống đỡ nữa.
Đến lúc ngủ thiếp đi, trong đầu vẫn còn miên man suy nghĩ.
Cả buổi tối uống rượu cùng Gia Ý, mặc dù không có thu hoạch gì có ích cho công vụ nhưng về cá nhân thì có rất nhiều.
Đôi khi Tư Uyển rất ngưỡng mộ Gia Ý khi đối diện với suy nghĩ, tình cảm của bản thân.
Còn cô lại nghĩ đến quá nhiều thứ.
Công tử từng cứu mạng cô, đối xử với cô cũng quá tốt.
Nhìn lại bản thân lại thấy mình có chỗ nào xứng đáng có được những điều tốt đẹp ấy chứ.
Chỉ là một nha hoàn ở Lưu gia, cô lấy cái gì để chung bước với Lưu Khắc Huân chứ.
Chẳng có gì, thật sự chẳng có gì...
...***...
Hôm sau, Tư Uyển không ra ngoài mà ở lại trong viện xử lý công việc.
Chu Ân, huynh đưa cái này đến Hồng Ngân lầu giúp ta.
Sổ sách chi tiêu tháng này của Hồng Ngân lầu sao?
Ừm.
Nha đầu cô đúng là giỏi thật, bao nhiêu thứ như vậy mà chỉ trong một buổi đã sắp xếp đâu ra đó rồi.
Ai lấy được cô đúng là phúc đức mấy đời.
Được khen ngợi như vậy Tư Uyển lại không vui nổi, chỉ cười gượng ậm ừ vài câu cho qua chuyện..