Uống trà đến muốn no luôn rồi vẫn chưa thấy lão bản đến.
Một canh giờ trôi qua.
Nam nhân ăn mặc sặc sỡ dẫn đường cho họ lúc nãy chấm mồ hôi liên tục, thấp thỏm ngó ra cửa sợ bị trách tội.
Có lẽ lão bản bận việc nên đến trễ rồi, xin nữ lang lượng thứ.
Hắn cố gắng nói đỡ.
Chỉ là đợi một lúc thôi mà, không sao.
Nghe Tư Uyển nói vậy, nam nhân thở phào một cái.
Nhưng một canh giờ không còn là một lúc đâu nữ lang à.
Cao Việt nói.
Vậy sao.
Tư Uyển phối hợp, hơi châu mày lại có vẻ mất hứng.
Dù không biết ba người họ tính cách như thế nào nhưng chỉ cần là người Yun Phong phái đến chắc chắn không nên chọc.
Cũng may là lão bản ở đây cũng vừa đến, nếu không có người bị dọa ngất xỉu rồi.
Ây da, lão bản nhà tôi đây rồi.
Nếu đánh giá về diện mạo bên ngoài của lão bản này, từ đầu tiên Tư Uyển nghĩ đến có lẽ là đẹp, rất đẹp.
Bản thân chưa từng nhìn thấy người nào đẹp đến mức như tiên hạ phàm như vậy.
Tư Uyển đứng dậy muốn chào hỏi khi thấy đối phương tiến đến nhưng không ngờ bị hắn cho ăn bơ.
Ha ha, nữ lang mời ngồi.
Nam nhân ăn mặc sặc sỡ chỉ biết cười gượng, tìm chủ đề giải vây.
Giới thiệu với nữ lang, lão bản của Hồng Ngân lầu ngài ấy tên là Gia Ý.
Sau đó hắn quay sang nói với lão bản.
Đây là Lưu nữ lang mà tướng quân cử đến thay Mã đại nhân xử lý công việc.
Ừm.
Gia Ý chỉ trả lời cho có lệ.
Đoan trang uống một ngụm trà, Gia Ý nói.
Tần, ngươi đi mang sổ sách hai tháng nay đến đây.
Nói xong thì tiếp tục uống trà, chẳng thèm nhìn Tư Uyển lấy một cái.
Khả năng giải quyết công việc của Tư Uyển quả thật rất cao, một chồng sổ sách lớn chỉ mất nửa canh giờ đã xem và hiểu được toàn bộ.
Hai tháng không có người quản lý nhưng sổ sách đều được ghi chép rất tỉ mỉ, không có một sai sót.
Ngươi vất vả rồi.
Không dám nhận.
Có vẻ cả hai không hợp nhau cho lắm nhưng khi kết hợp lại hiệu quả công việc có thể nói là rất lớn.
Gia Ý đem tình hình ở Hồng Ngân lầu nói sơ lược lại, Tư Uyển dựa vào đó đưa ra cách giải quyết cho từng việc.
Việc nhỏ thì lập tức giải quyết, những việc không quyết định được sẽ ghi chép lại rồi đưa đến cho Yun Phong định đoạt.
Đến khi tối muộn thì cũng xong việc, Tư Uyển nói lời cáo từ với Gia Ý chuẩn bị trở về.
Lý Nhị, ngươi ra ngoài chờ ta.
Lão bản...lão bản...
Tư Uyển có chút không kiên nhẫn.
GIA Ý.
Tư Uyển thành công kéo ánh mắt của Gia Ý từ ngoài cửa lại.
Có chuyện gì sao?
Tư Uyển đột nhiên nở nụ cười hoàn hảo.
Có chuyện này ta cần phải nói với ngươi.
Từ khi gặp mặt đến giờ, khi nói chuyện, ngươi chưa từng đối mặt với ta lấy một lần.
Vì thế nên ta hy vọng...!
Nói tới đây, Tư Uyển thả chậm câu nói lại.
...ngươi đừng nhìn chằm chằm thuộc hạ của ta như thế nữa được không.
Câu nói như trúng tim đen của Gia Ý, mặt có chút biến sắc nhưng nhanh chóng hồi phục lại, hắn lập tức chuyển chủ đề.
Để để ta tiễn nữ lang.
Nói xong hắn rời đi trước.
Bước ra cửa, Gia Ý như vô tình đánh mắt sang nhìn Lý Nhị đứng bên ngoài.
...!***...
Đến khi về đến tiểu viện thì cũng đã khá khuya.
Ba người họ chạy đông chạy tay cả một ngày cũng đã mệt mỏi, không ai nói gì mà vừa về đến cửa thì lập tức ai về phòng người đó.
Đi ngang qua phòng của Lưu Khắc Huân, thấy đèn trong phòng đã tắc thì đinh ninh hắn đã ngủ.
Cùng phải thôi, muộn như vậy rồi mà.
Mơ mơ hồ hồ trở về phòng, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về những đã trải qua hôm nay thì bỗng một bóng dáng nam nhân xuất hiện ở phía xa.
Có một thanh kiếm đặt cạnh bàn, nam nhân vừa ngồi đó vừa lau người.
Mồ hôi đổ quá nhiều làm hắc y dán sát vào cơ thể rắn chắc.
Tư Uyển đi đến.
Nghe tiếng bước chân, Lưu Khắc Huân lập tức quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với Tư Uyển.
Về rồi sao.
Công tử.
Trời đã khuya sao người vẫn còn ở đây? Trời rất lạnh đó.
Tư Uyển lo lắng nói, rồi lấy khăn tay của mình lau mặt cho Lưu Khắc Huân.
Ta đợi nàng.
Ngồi không có chút nhàm chán nên luyện kiếm.
Ta cũng không cảm thấy lạnh, còn đang định đi tắm một cái nữa là.
Vừa nói, Lưu Khắc Huân vừa nắm lấy bàn tay đang lau mồ hôi cho mình, nhẹ nhàng nắm lấy.
Tư Uyển có chút không tự nhiên muốn rút tay về nhưng bất thành.
Không được, giờ này mà tắm sẽ nhiễm lạnh mất.
Để để nô tì đi nấu nước để công tử lau người trước đã.
Một lần nữa muốn rút tay ra nhưng không được.
Công tử.
Hai từ đơn giản nhưng vào tai Lưu Khắc Huân cứ như đang làm nũng, hắn nở nụ cười hết sức lưu manh, nói.
Gọi lại lần nữa đi.
Hửm?
Gọi công tử lại một lần nữa, nếu làm ta vừa lòng thì sẽ thả nàng ra.
Lưu manh.
Thật sự rất lưu manh.
A.
Chu Ân, sao huynh đứng đó làm gì vậy?
Lưu Khắc Huân quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của Tư Uyển.
Người nào đó nhân cơ hội đó, bỏ chạy...
Lưu Khắc Huân nhìn theo bóng lưng Tư Uyển mà chỉ biết cười khổ.
Không thể trách được, da mặt Tư Uyển quá mỏng mà.
Đợi một lúc cho khô mồ hôi.
Lưu Khắc Huân chạy đến nhà bếp tìm Tư Uyển..