Câu nói của người mang danh là khách quý của Yun Phong, rõ ràng có sức nặng hơn A Ly nhiều.
Nữ quan binh cũng có chút kiêng dè.
Thuộc hạ của ta có phần lỗ mãng xin nữ lang thứ tội.
Nhưng bọn ta có công vụ trên vai, xin nữ lang phối hợp.
Không dấu gì người, bọn ta thật chất là người của Yun tướng quân, tối nay có vài tên thích khách dám xông vào biệt viện của tướng quân nên mới xảy ra cớ sự hiện tại.
Nghe vậy, Tư Uyển tiến lên chào hỏi.
Thì ra là vậy, đều là người trong nhà cả.
Người của ta nếu có làm phật lòng, xin đại nhân bỏ qua.
Hai người họ qua lại khách khí mấy câu.
Tư Uyển lấy chiếc vòng ngọc đeo trên tay ra lén lút đưa cho đối phương rồi hạ giọng nói.
Thời gian này rất quan trọng, đại nhân vất vả rồi.
Nhận lấy chiếc vòng ngọc, đối phương cười híp mắt với Tư Uyển.
Nữ lang khách sáo quá rồi.
Không đâu, không đâu.
Khi Yun tướng quân thành đại nghiệp, ta và ngài sẽ còn tiếp xúc nhiều.
Cứ xem đây là món quà gặp mặt của hai ta.
Cả hai giống như hận gặp nhau quá muộn.
Đây là phòng của thuộc hạ của ta, tối nay muốn tìm chút cảm giác nên...Nếu đại nhân muốn kiểm tra thì...chỉ là bên trong có chút lộn xộn.
Thấy Tư Uyển có chút khó xử, đối phương cười ha ha, nói.
Ta hiểu mà, ta là người từng trải, không sao hết.
Cô ta quay sang ra hiệu với đám thuộc hạ của mình, sau đó từ biệt với Tư Uyển rồi rời đi.
Đợi khi không còn nghe tiếng bước chân của quan binh nữa, Tư Uyển mới lên tiếng.
Trễ rồi, mọi người về phòng của mình đi.
Lưu Khắc Huân với Tư Uyển vội vàng vào phòng, đỡ Lý Đại dưới gầm giường ra.
Lý Đại, không sao chứ? Lúc nãy gắp quá nên để huynh chịu thiệt rồi.
Lý Đại yếu ớt lắc đầu, hắn bây giờ đến nói cũng nổi nữa rồi.
...***...
Thấy Tư Uyển ngồi ngẩn ra, một lúc thì thở dài, Lưu Khắc Huân rót cho cô chén trà ấm.
Cảm ơn.
Sao lại thở dài, có điều phiền muộn gì sao?
Nhắc đến chuyện này, Tư Uyển lại thấy đau lòng.
Đưa cánh tay lên cho Lưu Khắc Huân xem.
Lưu Khắc Huân còn tưởng Tư Uyển bị thương mà hết sức lo lắng.
Nhìn qua nhìn lại cũng không thấy cánh tay có gì?
Không có gì mới là vấn đề lớn đó.
Tư Uyển buồn rầu nói.
Chiếc vòng ngọc đó nô tì đeo còn chưa nóng thì đã biến thành của người khác rồi.
Hết biết phải nói thế nào với Tư Uyển, Lưu Khắc Huân nở nụ cười, ánh mắt nuông chiều nhìn Tư Uyển.
Nếu thích ta tặng nàng một chiếc khác được không?
Cái này thì không cần đâu, nô tì chỉ thấy tiếc một chút thôi.
Cả đêm đó, Tư Uyển và Lưu Khắc Huân thay nhau chăm sóc Lý Đại.
Tình hình Lý Đại hiện tại vẫn chưa ổn hắn nên Tư Uyển chăm sóc hắn trước để Lưu Khắc Huân ngả lưng một chút.
Bọn họ đều phải tận dụng thời gian để nghỉ ngơi thôi.
Dù việc đêm nay đã được giải quyết nhưng vẫn không thể chủ quan, nếu Yun Phong cho người đáng tin cậy hơn thì sẽ nhanh chóng điều tra đến chỗ của bọn họ thôi.
...***...
Buổi sáng, Tư Uyển bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc.
Vươn vai một cái: Ngủ ngon thật.
Tư Uyển nhanh chóng rửa mặt, thay y phục: Phải đến xem vết thương của Lý Đại có đỡ hơn chút nào không.
Công tử vất vã cả đêm hay là mình nấu
cháo cho ngài ấy...Tối qua mình và công tử thay nhau trong Lý Đại mà, sau đó thì...mình đổi ca khi nào vậy? Hình như mình ngủ quên thì phải.
Tư Uyển đến nhà bếp nấu cháo rồi đưa đến phòng của Lưu Khắc Huân.
Tư Uyển nhìn chầm chầm Lưu Khắc Huân, nhìn một lúc rồi thở dài.
Tư Uyển nàng đừng như vậy được không, mặc dù nàng nhìn ta ta rất vui nhưng mà nàng nhìn đến mức ta sắp nghẹn cháo luôn rồi.
Xin lỗi công tử.
Có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Tư Uyển cười đầy gượng gạo.
Thật ra, nô tì muốn hỏi công tử tối qua nô tì đã ngủ quên phải không?
Ừ.
Câu trả lời không cần suy nghĩ.
Lý trí nói bản thân không nên hỏi nữa.
Tư Uyển không dám hỏi tiếp.
Có một câu đó thôi sao? Ta còn tưởng nàng sẽ hỏi sau khi bản thân ngủ quên thì có chuyện gì không.
Hoặc là vì sao bản thân lại về phòng được.
Ánh mắt lúc này của Lưu Khắc Huân thật lấp lánh: Nàng mau hỏi ta đi, hỏi đi, ta sẽ trả lời thật lòng.
Lý trí dùng sức kéo Tư Uyển lại nhưng không thể đấu lại sự tò mò.
Vì vì sao?...
Lưu Khắc Huân vẩy tay muốn Tư Uyển đến gần, một lúc sau thì thấy được Tư Uyển vội vàng đẩy cửa chạy ra từ phòng của hắn.
Lý Đại không biết đã tỉnh từ khi nào, nhìn lão đại nhà mình lắc đầu.
Ta chưa từng thấy nụ cười thiếu đánh đó của huynh bao giờ.
Lưu Khắc Huân bước đến đỡ Lý Đại ngồi dậy.
Cẩn thận vết thương.
Huynh lo cho bản thân đi, dọa Tư Uyển cô nương chạy mất thì tới đó huynh đừng có hối hận.
Lưu Khắc Huân đối với lời nói của Lý Đại chỉ cười trừ, sao hắn không biết chuyện đó chứ, chỉ là không hiểu vì sao bản thân lại ấu trĩ như vậy..