Thức ăn đến miệng thì bay mất, Yun Phong siết chặt tay.
Ra ngoài.

Yun Phong chỉ tay ra cửa, gằn giọng nói.
Lưu Khắc Huân hoang mang bước đi.

Ra đến cửa lớn phủ tướng quân thì cười trộm trong lòng.
Ánh mắt Lưu Khắc Huân va phải cái đầu ló ra từ con hẻm gần đó.
Tư Uyển nhìn Lưu Khắc Huân đang tươi cười trước mắt.
Hôm nay tâm trạng của người rất tốt thì phải.
Ừm, có lẽ vậy.
Lưu Khắc Huân quay đầu nhìn phủ tướng quân, sau đó kéo Tư Uyển theo con hẻm rời đi.
Chúng ta vừa đi vừa nói, có người nhìn thấy ngươi ở đây thì hỏng mất.
...***...
Thấy y phục của Lưu Khắc Huân bị rách, Tư Uyển đề nghị mua một bộ mới, dù sao cũng không thể mặc bộ đồ như thế đi trên đường.
Trong một cửa tiệm, Tư Uyển cầm bộ y phục ướm thử lên người Lưu Khắc Huân.
Yun Phong không làm gì người chứ?
Ngoại trừ bộ đồ bị xé ra thì không có việc gì.

Nhớ lại lúc Yun Phong nhìn thấy mấy vết tím tím trên người ta, mắt cô ta mở to như sắp rớt ra ngoài.
Hai người họ vừa chọn y phục vừa cười nói, không khí trong rất hòa hợp.

...***...
Đêm trước đó.
Lưu Khắc Huân và Tư Uyển phải bận rộn cả đêm để nghĩ ra cách để Yun Phong không còn ý định cướp người nữa.
Chỉ đắp một lớp da giả như thế này thì có dễ bị phát hiện không?
Chỉ cần để Yun Phong nhìn thấy những dấu hôn này trước, thì cô ta sẽ không quá để ý đến vết thương của ta nữa.
Vết xanh tím thì có thể vẽ được, nhưng còn vết răng thì Tư Uyển phải đích thân làm.
Công tử, vết cắn đó còn đau không? Tư Uyển áy náy hỏi.
Lưu Khắc Huân cố ý đưa tay lên chạm vào vai, hơi nhíu mày.
Ta có gây thù gì với ngươi không vậy? Rất đau đấy.
Tư Uyển rối rít xin lỗi.

Rối đến mức nói chuyện lắp bắp.
Lưu Khắc Huân cười lớn, cố trấn an Tư Uyển.
Tư Uyển bình tĩnh nào.

Ta đùa thôi, ngươi cắn rất nhẹ, nó không làm ta đau đâu.
Lưu Khắc Huân còn vỗ lên vai vài cái chứng mình cho Tư Uyển thấy nó không hề đau.
Nói vậy nhưng chốc lát là quay sang hỏi Lưu Khắc Huân có thật sự không đau hay không.
...***...
Trên đường về, Lưu Khắc Huân hỏi Tư Uyển về việc cô vào cung.

Tư Uyển được Nữ vương gọi vào cung nhưng không được diện kiến.

Cung nhân giữ cô ấy ở một chỗ và nhân lúc bọn họ không để ý thì nhanh chóng trốn đi.

Nữa đường thì gặp đám cung nhân đang đi tìm mình, vẫn may Tư Uyển gặp được Đại công chúa, Đại công chúa đã đưa cô ấy xuất cung.

Trùng hợp vậy sao?

Nô tỳ cũng hỏi cô ấy như vậy.

Đại công chúa nói bởi vì Nữ vương gần đây chẳng quan tâm gì đến triều chính nên cô ấy phải thường xuyên vào cung giải quyết công vụ.

Nhưng mà không biết Đại công chúa có cách giải độc hương của Yun Phong hay chưa.
Hoàng Lạp từng nhắc đến việc đó với ta.

Nếu như nói sự thật cho Nữ vương, chưa chắc gì ngài ấy đã tin, còn có thể sinh ra nhiều nghi kỵ với Đại công chúa.

Vì thế bọn họ sẽ bí mật tìm thuốc giải.
Về đến tiểu viện thì thấy đám Chu Ân đang ngồi ăn gì đó trong sân.
Đông vui quá vậy.

Lưu Khắc Huân nói.
Vừa thấy Lưu Khắc Huân và Tư Uyển, Lục công chúa chạy lại kéo hai người đến ngồi xuống.
Hôm nay ta được mẫu hoàng ban cả xe trái cây, đem đến cho mọi người giải khát.

Hai người cũng mau ăn đi.
Tư Uyển lấy một miếng cam ngọt và rất mọng nước.
Cam ở Yên Châu đúng là ngon hơn hẳn cam nơi khác.
Đột nhiên mọi người nhìn Tư Uyển chằm chằm.
Sao cô biết được đây là cam từ Yên Châu Hồng quốc? Lục công chúa hỏi.
Không phải sao? Đột nhiên không khí trầm xuống làm Tư Uyển hơi bối rối.
Chỉ là lúc nãy Lục công chúa đố bọn tôi biết được mấy loại trái cây này từ đâu đến.

Không ai đoán ra được, nên khi người nói thì mọi người ngạc nhiên chút thôi.

Cao Việt phá vỡ không khí ngưng động lúc này.
Không khó đoán đến thế chứ? Tư Uyển có phần không tin.
Lục công chúa đưa cho Tư Uyển thêm một miếng táo.
Cả đám tập trung nhìn Tư Uyển ăn.
Sao?
Ừm, tôi không nhận ra.

Tư Uyển lắc đầu.

Thở dài thất vọng.

Mọi người tản ra chuyên tâm ăn trái cây.
Đang ăn thì Lưu Khắc Huân bỗng nhớ ra một chuyện.
Nữ lang, lúc nãy Yun Phong cho ta ngửi phấn hương từ hoa U Lan mà người đặc biệt vì cô ta mà điều chế.
Tư Uyển phun miếng cam đang ăn trong miệng ra ngoài.

Không tiếp lời Lưu Khắc Huân, cả người cứng ngắc chầm chậm quay mặt đi.
Người không muốn nói gì với ta sao?
Tất nhiên là có rồi.

Ừm~, cam rất ngọt, ngươi ăn thêm vài miếng đi.
Quá gượng gạo khi cố lãng qua việc khác.

Lưu Khắc Huân mỉm cười, trầm giọng nghiến răng nói.
Không biết nữ lang có cần vừa ăn cam vừa hưởng thụ cảm giác được vây quanh bởi hương hoa U Lan không?
Tư Uyển đứng bật dậy.
Ta có chút việc cần làm, mọi người cứ tiếp tục ăn đi.
Nói xong thì bỏ chạy.
Nhìn theo bóng lưng luống cuống chạy đi, Lưu Khắc Huân nghĩ: Hừ, rời nhà không bao lâu đã học thói xấu rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play