- Em hơi mệt… em xin lỗi!
Cô cố vén tấm chăn lên trên che phủ cơ thể mình, rồi xoay người vào trong, quay lưng ra phía anh.
Đoàn cảm nhận được người con gái này có chút gì đó khác lạ, từ qua nay vẫn luôn trốn tránh anh.
Đoàn khẽ thở dài, chất giọng trầm khàn của anh vang lên trong không gian yên ắng, anh nói:
- Vợ à… em ngủ ở đây đi, anh sẽ xuống kia ngủ cho em thấy thoải mái hơn.
Đáp lại anh bằng một cái gật đầu từ cô, trong lòng anh cũng có một phần dậy sóng, nhưng vì cô nên anh sẽ luôn kiềm chế bản thân.
Cầm chiếc gối trên tay Đoàn lặng lẽ đi xuống ghế sofa, anh nằm đấy nhưng mắt thì luôn hướng về người con gái trên giường, tâm tư anh lúc này vừa bồn chồn vừa lo lắng, anh tự nhủ:
"Lúc đầu mình chẳng nghĩ đến việc sẽ yêu thương thật lòng Cảnh Phi, nhưng càng ngày lại không thể kiềm chế bản thân yêu thương cô ấy.
Chú Lam cũng từng khuyên nhủ rất nhiều, còn mình thì chỉ muốn trả thù cho mẹ.
Người con gái này thật sự không phải nằm ngoài dự tính của mình nhưng việc thật lòng yêu cô ấy… mình lại chẳng thề tính toán! Nếu sau này em biết được những chuyện anh làm, liệu em có chấp nhận anh nữa không.
Lưu lạc bên ngoài biết bao nhiêu năm nếu không nhờ chú Lam một người rất trung thành của mẹ thì bây giờ tôi đã không có ở đây để gặp em rồi."
Nằm trong lớp chăn dày, cô quặn mình vào một đống suy nghĩ hỗn độn, dẫu biết bản thân không thề cứng rắn nhưng trước mặt anh, cô lại phải làm như không có chuyện gì.
Dạo gần đây những chuyện không đâu cứ liên tiếp xảy đến, khiến cô mất ăn mất ngủ còn sinh ra nhiều cái khó chịu hơn.
Buổi sáng hôm ấy trời nắng gắt không có lấy một cơn gió ù qua, tôi ngồi chờ đợi đến lượt vào khám bệnh ở một bệnh viện phụ sản, tới khi nghe tiếng gọi số báo danh là của tôi.
Tôi đứng dậy thở phào một hơi rồi bước tiếp theo sau cô y tá.
* Một lúc sau *
Tai tôi như ù đi khi nghe được tin chúc mừng từ vị bác sĩ nữ, bà ta nói giọng rất mềm mỏng từ tốn dò hỏi tôi:
- Cô mang thai cũng được hơn 2 tuần rồi, nhưng cô không cảm thấy gì lạ sao? Ví dụ ngán ăn buồn nôn hay đau đầu, có nhức mỏi gì không?
Tôi chậm chậm lắc đầu trong vô thức, giọng nói khàn khàn cất lời:
- Dạo gần đây gia đình tôi xảy ra nhiều việc quá nên tôi không cảm nhận được cũng chỉ thấy bản thân mình hơi khó chịu thôi, ngoài ra thì tôi rất khoẻ không hề có chịu chứng gì khác.
Nữ bác sĩ xoay qua dặn dò tôi thêm nhiều thứ:
- Thai nhi của cô vẫn còn là phôi thai đợi thêm vài tuần nữa đến khám lại lúc đó em bé trong bụng cũng dần hình thành.
Bớt suy nghĩ bớt phiền muộn, những gì cô cảm nhận bên ngoài cũng sẽ tác động đến con cô rất lớn.
Vậy nên hãy suy nghĩ tích cực hơn, nếu cô không ngán thì tốt.
Nhưng 3 tháng đầu này là cực kỳ quan trọng những gì cần tránh thì cô tìm hiểu thêm về cuốn sách tôi đưa nhé!
Bác sĩ chìa ra một cuốn sách rất bổ ích cho thai phụ, nhưng tôi lại chẳng có ý định muốn nhận lấy, thấy thái độ tôi có chút kỳ lạ, bác sĩ lại hỏi thêm:
- Cô không vui khi có con à? Mà hôm nay cô đi một mình sao?
- Tôi đi một mình!
Tôi nhận lấy cuốn sách trên tay bác sĩ cùng với hình siêu âm thai nhi của tôi, nhìn vào bức ảnh tôi chẳng thể hình dung được gì cả vì nó chỉ mới là cái phôi thai, tự bản thân mỉm cười với mình vì thứ tôi không mong muốn nhất… giờ đây nó lại xuất hiện nằm gọn trong bụng tôi.
Như một bản năng của người mẹ, tôi đặt tay lên chiếc bụng nhỏ xíu của mình đôi môi cũng vô thức mỉm cười… tôi thầm nghĩ:
"Mừng con đến với thế giới của mẹ, nhưng chắc con phải thiệt thòi thêm một thời gian rồi."
Trên tầng thượng của công ty nhà họ Cảnh, một bóng dáng cao lớn tuổi trung niên, đang hấp hỏm ngã lăn ra mặt sàn vì chứng đau tim tái phát, người đó không ai khác chính là ông Hoàng.
Ngoài ông ra còn có sự xuất hiện của bà Ngọc Nhi mẹ ruột của Cảnh Phi, cả hai dừng như mời dằn co thứ gì đó nên mới khiến cho ông Hoàng lên cơn đau tim mà nằm quằn quại dưới sàn.
Bà Ngọc Nhi cũng hoảng lắm nhưng thay vì cứu người chồng cũ thì bà ta chọn cách bỏ đi mặc cho ông Hoàng kêu gào trong đau đớn, tiếng gọi tên hai từ "Ngọc Nhi" nghe mà thê lương đến ngắt quãng.
Cả cuộc đời ông chỉ tồn tại một người phụ nữ tên Ngọc Nhi này nhưng đáp trả lại ông chỉ toàn những đau thương mà bà gây ra trong suốt hơn 20 năm trời...!Cuối cùng ông nhận lại được gì khi đối diện với người phụ nữ mình yêu… là sự bỏ mặc trong cơn hoạn nạn và giờ đây cũng thế… bà ta nhẫn tâm đến mức để cho ông chết.
- Ngọc… Nhi… thuốc
Hộp thuốc lăn dài tới chỗ bà ta, bị bà ta cúi người cầm lên rồi quăn mạnh xuống từ trên tầng thượng.
Giọng cười giễu cợt nói:
- Sao nào? Ông muốn đưa tôi vào chỗ chết trước cơ mà, giờ gặp chuyện như thế này là do ông tự chuốc lấy thôi… Cảnh Hoàng à! Nếu ông chịu tha cho tôi và công ty của ông Võ thì mọi chuyện đâu tới mức này, là ông ép tôi...!Hay vì để tâm đến tôi thì ông mau lo cho đứa con gái của ông đi, tôi nói cho ông biết, con rể của ông ấy nó không phải dạng vừa đâu… tôi thấy ông tin tưởng cậu ta nhiều quá rồi, nếu ông chết mà không biết được sự thật thì ông đáng thương lắm...!Mà phải nói là nếu tôi không ra tay trước thì chắc ông cũng bị thằng con rể xử đẹp thôi!.