Xuyên nhanh: Tiểu hoà thượng, ta tới đây.

Chương 6


1 năm


" Ký chủ, bây giờ thân phận của người là Tiêu Vân Hi, là một cậu ấm phú nhị đại. Ký ức trước đó ta đã truyền tống cho người hấp thụ rồi, chắc người cũng hiểu được phần nào.

Tiêu gia chính là trùm sò ở huyện thành này, chuyên về lĩnh vực bất động sản. Người được gọi là Tiêu Lanh trong nhiệm vụ kia chính là ông ngoại của thân thể này. Bởi vì Tiêu Vân Hi từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn, lại thêm tuổi phản nghịch đến nên mấy năm nay học hành suy sút, trở thành giáo bá trùm trường, mà Tiêu Lanh cưng chiều con cháu, nên tuổi già có phiền lòng cũng không dám than. Chỉ có thể cố gắng chờ đợi cậu, cũng chính là nguyên chủ trưởng thành, quay đầu là bờ mà phấn đấu vương lên. "

" Tiếc là, nguyên chủ chết trẻ. Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh... Tiêu Lanh trong một đêm già thêm chục tuổi, sức khỏe suy sút không bao lâu sau cũng đi theo nguyên chủ. Vì vậy nguyên chủ rất hối hận, nhưng hắn tự nhận bản thân trừ ăn hại ra thì chẳng làm được gì nên sau khi chết đã giao dịch với chủ thần, mong một lần được khiến lão gia tử tự hào vui vẻ. "

" Ký chủ, người chắc cũng chú ý đến sự kỳ lạ của nhiệm vụ phụ tuyến phải không? Ta xin giải thích sơ lược về phương thức hoạt động của nhiệm vụ.

Thứ nhất, nhiệm vụ chính tuyến chắc chắn phải hoàn thành, như vậy mới xem như là hoàn thành nhiệm vụ của một thế giới và tùy theo mức độ hoàn hảo của sự việc mà tính tích phân.

Ví như thế giới cấp F có 50 tích phân thì trừ khi người thể hiện rất tốt, nếu không sẽ bị trừ bớt đi trong quá trình làm việc sơ sót. Mà nhiệm vụ phụ tuyến trừ khi có liên quan mật thiết tới cốt truyện, không hoàn thành sẽ bị trừng phạt thì không làm cũng không sao, tuy nhiên trong các nhiệm vụ phụ tuyến của người.

Ta sẽ thêm vào một nhiệm vụ vào phần " Nhiệm vụ phụ", người thấy đó, chính là nhiệm vụ chỉ có một cái tên kia. Đây cũng chính là lợi ích của người được nhận khi ký hợp đồng với hệ thống, một phần trong việc hồi sinh Hoàng Hạo Nhiên.

Ký chủ, người quả thật rất may mắn, trong thế giới đầu tiên cư nhiên lại trùng hợp gặp phải một phần hồn phách của Hoàng Hạo Nhiên.

Người tên Lục Hạo Nhiên này đang nắm giữ hạt bồ đề, bởi vì tiêu hao năng lượng để truyền tống người tới đây, ta tạm thời chưa tính toán ra được trong tay y nắm giữ bao nhiêu hạt, nhưng theo suy đoán của ta. Vi diện này chỉ mới hình thành, tuổi đời chưa lâu nên phần lớn khả năng là chỉ có một hạt. Nhiệm vụ của người là tiếp cận y, quan sát theo dõi y cho đến khi ta hồi phục năng lượng, trở về tổng bộ tìm cách thu hồi hạt tràng. "

Hệ thống vừa cảm thán vừa suy tính nói.

Mạc Vân Hi nghe hệ thống nhắc đến việc cứu Hoàng Hạo Nhiên, thoáng chốc căng thẳng. Gật đầu lia lịa tỏ vẻ mình đã hiểu rõ và chắc chắn sẽ nghiêm túc chấp hành.

Rồi sau đó hắn liền nhận ra, bản thân hắn đã có thể điều khiển được thân xác mình. Nói đúng hơn là thân xác của nguyên chủ chấp nhận cho hắn điều khiển, khác xa với đoạt xá.

Mạc Vân Hi sao khi điều khiển cơ thể thì cảm giác rất quái lạ, cứ như có gì đó đang chung sống trong cơ thể hắn lại như có cái gì đó đang tiếp cận với hồn phách hắn. Mạc Vân Hi là người mới, chưa quen với cách thức hoạt động của hệ thống nên lập tức muốn hỏi, chẳng qua hắn chưa kịp mở miệng thì hệ thống đã thấp giọng thông báo:

" Ký chủ, hệ thống vừa tiêu hao quá nhiều năng lượng, bây giờ lại phát hiện ra trong cơ thể ta gặp chút vấn đề. Là một virut nhỏ, ta tạm thời không lập tức tiêu diệt nó được, chỉ có thể chọn cách chìm vào giấc ngủ tạm thời. Chờ đến khi ta xử lý xong nó, sẽ lại liên lạc với người...

Ký chủ, thật xin lỗi, mong người cố gắng vương lên thành công hoàn thành nhiệm vụ. Để đến bù cho ký chủ vì hệ thống thất trách, ta sẽ tặng người một món quà. Chúc ký chủ thành công trong công việc."

Hệ thống vừa dứt lời, một chuỗi các tiếng động máy móc nhè nhẹ vang lên, không những không chói tai mà ngược lại rất vui nhộn. Nhưng không hiểu sao, Mạc Vân Hi cảm nhận được sự thương cảm trong lời nói của hệ thống. Hắn đột nhiên cảm thấy có chút gì đó khó tả trong lòng, cứ như đang chia tay một người bạn vậy. Hơi luyến tiếc...

Nhưng ngẫm lại, hắn với hệ thống chỉ vừa gặp nhau chưa đến nửa ngày, sau lại nhanh chóng thân thiết như vậy, còn luyến tiếc người ta nữa... thật sự khá buồn cười.

"...Summertime, and the livin's easy ♪ ...

Bradley's on the microphone with Ras MG... ♬

... ♫ All the people in the dance will agree*..."

Khi Mạc Vân Hi còn chưa biết làm gì thì đột nhiên có một chuỗi âm thanh vang lên không dứt. Quay người nhìn lại thì thấy trên mặt bàn, điện thoại đang đổ chuông kêu lên từng đợt.

Thứ ngôn ngữ kỳ lạ được vang lên theo giai điệu sâu lắng, trong nhất thời chưa kịp phản ứng Mạc Vân Hi không hiểu được, đến khi hồi thần lại mới nhớ ra đây là tiếng Anh. Thứ ngôn ngữ mà Tiêu Vân Hi cực kỳ ghét bỏ.

Mạc Vân Hi biết bản thân không thể cứ đứng yên như vậy mà nhìn nó được, do dự một chút vẫn cầm điện thoại lên men theo ký ức cũ mà trúc trắc ấn nghe. Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói vang dội đầy sức sống vang lên, là một thiếu niên.

" Đại ca, anh đâu rồi... mau đến đây, tụi Lục Trung đcmn chơi bẩn, bọn nó kéo cả hội đến đây, còn cầm vũ khí. Bên ta sắp chống cự không nổi nữa rồi, anh mau đến đi đại... cái đm cút, dám đánh lén ông. Đại ca, anh nhanh lên em cúp trước đây. "

Cậu thanh niên vừa dứt lời liền lập tức cúp máy, có vẻ đang quần nhau rất dữ dội. Trong đầu Mạc Vân Hi cũng hiện lên thông tin và ký ức về cậu thanh niên kia, cậu ta tên Lý Minh Triệt, là một đàn em của Tiêu Vân Hi.

Mà chuyện quần ẩu này xảy ra là do một lần xảy ra mâu thuẫn ở tuần trước, một đàn em của Lý Minh Triệt xảy ra xung đột với bọn đàn em của lão đại bên Lục Trung kia, sau đó bị hội đồng đánh một trận còn bị lột sạch tiền rất mất mặt. Lý Minh Triệt nghe tin lập tức qua bên kia tìm hiểu, định đòi lại công bằng cho cậu chàng kia.

Chẳng ngờ mâu thuẫn từ đó tăng cao, kết quả là một cuộc hẹn giao chiến được định đoạt. Ai không đi làm chó, trong đầu Mạc Vân Hi xoẹt qua một chút hình ảnh về Lý Minh Triệt nghênh ngang thách thức, trông rất giống một tên vô lại nhìn vào là làm người sôi máu. Mà nguyên chủ là lão đại, hôm nay lại lười đi nên đơn giản bảo bọn đàn em tự xử không ngờ lại đánh không lại.

Nhớ lại lời của hệ thống đã nói, Mạc Vân Hi bất giác muốn bấm 113 nhưng sau đó chợt nhớ ra, việc này có chút không hợp lý. Dù sao hắn bây giờ cũng là đại ca cầm đầu của một bên, bây giờ điện thoại gọi cảnh sát, lỡ như bị khai ra là người cầm đầu thì khác nào đang tự bóp dái chính mình. Suy xét một lúc, Mạc Vân Hi quyết định tự mình ra tay dù sao thì hắn cũng là người tu luyện.

Nguyên chủ cũng là giáo bá, tuy thân thể không bằng yêu tu như hắn nhưng cũng thuộc loại mạnh khỏe ở thế giới này. Đánh nhau với một đám trẻ con chắc cũng không đến nỗi bị đè đập.

Mạc Vân Hi xoay người, vớ lấy áo khoác trên thành ghế sofa chạy ra ngoài, khung cảnh bên ngoài đối với hắn vẫn rất xa lạ cho dù đã được đề cập đến trong ký ức nguyên chủ, khiến Mạc Vân Hi ngơ ngẩn trong phút chốc nhưng còn chuyện cấp bách chưa xử lý, hắn cũng không có thời gian ngắm nhìn hay tìm hiểu nữa. Mạc Vân Hi không lấy motor của Tiêu Vân Hi ra lái cho dù nó có nhanh hay tiện đến mấy vị hắn vẫn chưa quen được, sợ không cẩn thận bị ngã thì rất thiệt thòi vì vậy Mạc Vân Hi vẫy một chiếc taxi, không mất bao lâu đã đến nơi.

Taxi này là loại cổ điển không thể quét thẻ, cũng may trong túi nguyên chủ vẫn có tiền mặt nếu không hắn chắc chưa ra trận đã lật xe.

Mạc Vân Hi vừa bước xuống xe đã chạy vội đến con hẻm nhỏ gần đó, dù sao thời gian hắn đến đây đã khá lâu, hắn sợ bọn Lý Minh Triệt không cầm cự nổi. Vừa chạy đến hắn đã thấy một đám đông khoảng hơn chục thiếu niên đang quần ẩu với nhau, người cầm dép, người cầm gậy. Cứ như cho điên mà lao vào cắn xé nhau một cách không có kĩ thuật.

Mạc Vân Hi nhíu mày, đang lúc do dự có nên gia nhập hay không thì một chiếc gậy bay về phía hắn, hắn theo bản năng né sang một bên. Cây gậy vừa hay đập đống lon ở góc tường, âm thanh va chạm vang dội bên trong con hẻm, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.

Lý Minh Triệt đang túm cổ một con hàng tóc HKT định đấm xuống thì thấy được Tiêu Vân Hi kinh hỉ hô lên:

" Đại ca, anh đến rồi. Mau lên, cứu em với, xông lên đập chết cụ mấy con hàng khuyết tật này. "

Nói rồi nó hưng phấn gào rú như uống phải nước tăng lực với bọn đàn em:

" Đại ca đến rồi, tụi bây xông lên đừng để đại ca mất mặt, đập mạnh lên. Có lão đại ở đây, sợ cái beep! " \⁠(⁠ϋ⁠)⁠/⁠♩.

Mạc Vân Hi nhìn mấy con cá mắm đang nhảy múa hò hét như tiêm máu gà, lại nhìn một đám lông lá loè loẹt xanh vàng đang đỏ mắt tức giận nhìn mình. Biết trận này khó tránh, thoáng thở dài rồi cúi người xuống, nhặt cây gậy kia lên xông vào đám đông.

Thôi vậy, coi như hắn dạy cho đám báo thủ Lục Trung biết như thế nào là đất nước văn minh hài hòa, biết thế nào là điều thứ nhất trong năm điều bác Hồ dạy. Còn đám báo con nhà mình, qua vụ này thì điều giáo lại cũng được, hắn bây giờ tạm thời không gấp.

 

----------------

•Summertime, and the livin's easy

Bradley's on the microphone with Ras MG

All the people in the dance will agree...

>> Cơn sốt mùa hạ và cuộc sống nhàn rỗi này

Tiếng Bradley và Ras MG đang vang vọng trong micro

Mọi người trên sàn nhảy đều tán thành rằng...

Là một đoạn trong bài Doin' Time.
(Bài hát của Lana Del Rey)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play