“Ồ, chưa có người yêu sao.
” Chính ủy Lương lại bị sốc.
“Hì hì, vâng vâng vâng, chưa có người yêu.
”Trần Tấn Trung cười hì hì mấy tiếng, nghĩ thầm mấy ngày nữa là có bạn trai rồi:“Chị dâu, Yến Đình, đây là chính ủy Lương và tham mưu trưởng Giang của đơn vị chúng tôi.
”“Xin chào chính ủy Lương.
” Tô Yến Đình cười, tiếp tục nói: “Xin chào tham mưu trưởng Giang.
”Khi cô nhìn người đàn ông trước mặt thì vô thức liếc mắt đưa tình, sau khi làm xong hành động đó, Tô Yến Đình cũng sửng sốt trong giây lát.
Vừa nãy Trần Tấn Trung cứ nói lải nhải mãi, nhưng Tô Yến Đình không nghe lọt tai được mấy câu.
Cô chỉ nghĩ, tối nay đến nhà chính trị viên Lý ăn cơm, cô phải làm sao để toát ra được sự quyến rũ của mình, quậy đục nước làm cho mấy người này đều coi tên Tăng Vân Quân là chó mù mắt.
Trước kia cô từng học vũ đạo, khiêu vũ rất cần chú ý ánh mắt nên cô đã cất công luyện tập.
Dĩ nhiên cô chưa từng nhảy mấy loại mang tính chất khiêu khích kia, nhưng cô vẫn còn ký ức về khiêu vũ.
Hay là học thêm mấy kiểu ánh mắt quyến rũ nữa nhỉ?Trong cơn hoảng loạn, cô đã…Chính ủy Lương có khuôn mặt vuông chữ điền, đeo kính cận, ăn nói rất hòa nhã.
Mà người đứng bên cạnh ông ta, Tô Yên Đình nhìn bằng mắt thường không thể đánh giá được chiều cao của anh, chỉ cảm thấy anh rất cao, cực kỳ cao, đặc biệt là tỉ lệ cơ thể anh rất tốt, chân dài vai rộng, đầu không to.
Người cao mà đầu to là tai họa, đầu nặng mà chân nhẹ thì như một tên ngốc.
Tham mưu trưởng Giang này tuy đầu nhỏ nhưng lông mày lại rất cao, lông mày hình kiếm hơi xếch về phía thái dương, tự nhiên lại mang theo một cảm giác trịch thượng bức người, bên dưới là đôi mắt phượng lộ ra vẻ kiêu ngạo cao quý.
Anh vô cùng đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới của anh lại khiến Tô Yến Đình cảm thấy vô cùng ác cảm.
Nhất là khi bắt gặp ánh mắt của anh dò xét, cứ như thể anh đang ép người ta đi vào khuôn khổ, làm cho Tô Yến Đình nảy sinh một vài liên tưởng xấu.
Chẳng hạn như ở trên bàn xem mắt đụng phải mấy tên tự cảm thấy mình hiểu phong tình, EQ cao:“Cô sùng bái tôn thờ tôi là điều nên làm”, “Tôi cảm thấy phụ nữ thì nên ở nhà chăm chồng nuôi con…”Tham mưu trưởng Giang này thậm chí còn khí thế hơn cả họ, vừa nhìn là biết anh là một người khó sống chung, đầy tính chiếm hữu.
Nhận ra mình nhất thời bối rối và rụt rè, Tô Yến Đình cực kỳ khó chịu.
Cô thầm mắng bản thân vì đã không hăng hái tranh đua, để lấp liếm sự chấn động đến tận xương tủy trong cơ thể.
.