Ngô Tiểu Thanh nhìn thấy thế thì trong lòng vô cùng không thoải mái, hận không thể chia lại lần nữa.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện con gái đi học, còn phải đánh một trận chiến lớn, trước tiên nhịn chút đã.

Mẹ, chia nhiều khoai tây cho Quốc Vinh một chút, anh ấy thích ăn.

”Khoai tây được nấu rất vừa phải, ăn rất ngon miệng.

Khoai tây không phải là đồ tốt gì mấy, bà cụ Lạc cũng không quan trọng mà cho thêm mấy miếng.

Ngô Tiểu Thanh lại giành cho con gái mấy miếng, bà cụ Lạc lại chê bà nói nhiều, cố ý đem chỗ khoai tây còn lại cho thằng cả và thằng hai.

Cơn giận của Ngô Tiểu Thanh xông lên não, bà già này luôn nói bà bất hiếu, cũng không nhìn xem bà ta xứng với sự hiếu thảo của bọn họ sao?Người lớn không từ ái, đối xử bất công, thế mà còn muốn con cái hiếu thảo? Nằm mơ gì thế chứ.

Vừa chia xong thì người lớn và trẻ con đã trở về, nghe thấy mùi thơm thì lập tức ùa vào như ong vỡ tổ, cầm lấy đũa ăn như hổ vồ mồi, quét sạch hết thức ăn.

Lạc Quốc Vinh thấy trong bát cơm của mình có rất nhiều khoai tây, lại nhìn bát của vợ con chỉ có nước canh, ánh mắt ông ảm đạm, bèn đưa tay gắp hai miếng thịt cá trong bát Lạc Quốc Cường chia cho hai đứa con mình.

Lạc Quốc Cường không kịp phản ứng, miếng cá đã mất rồi, chỉ có thể nhận xui xẻo.

Không những như thế, Lạc Quốc Vinh còn giành chút đồ ăn chay cho vợ con, bà cụ Lạc hung hăng lườm con trai út một cái, chỉ biết cướp đồ ăn của người khác.

Lạc Quốc Vinh không hề yếu thế mà lườm lại, gây chuyện thì gây chuyện thôi, ai sợ ai chứ.

Bà cụ Lạc tức đến nỗi quay đầu không để ý đến ông nữa, rõ là một tên lưu manh.

Tất cả mọi người ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã sạch bách, không có chút thức ăn thừa nào.

Lạc Di ăn chậm nhất, nhai kỹ nuốt chậm, khoai tây mềm mềm, miếng cá rất tươi ngon, cải thảo non thấm đẫm nước canh nên ăn rất ngon.

Bánh bột ngô chấm canh ăn giòn giòn, đậm đà vừa miệng.

Bà cụ Lạc rất ngứa mắt cô, ăn một bữa cơm thôi mà cũng tỏ vẻ như thế, giống như thiên kim đại tiểu thư trong xã hội xưa, cho ai nhìn chứ?“Chỉ biết giả vờ giả vịt, thật sự coi mình là tiểu thư trong thành phố hay sao chứ.

”Lạc Di cũng không ngẩng đầu lên, lười nói lại bà cụ, khi một người ngứa mắt một người thì làm gì cũng là sai cả.

Lạc Quốc Vinh lại không thể nghe được loại lời này: “Mẹ, mẹ nói móc nói mỉa cái gì đấy? Bảo sao mà người ta lại gọi mẹ là mụ phù thủy, con đi ra ngoài cũng thấy mất mặt.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play