Ông ấy vừa định mở miệng thì cô giáo Vương đã vượt trước một bước: “Hừ, để tôi, 52 nhân với 19 là bao nhiêu?” Bà ta cố ý chọn một phép nhân khó với hệ số rất cao.

Các học sinh xung quanh không hẹn mà cùng tính nhẩm, lớp thấp thì trực tiếp bỏ cuộc, lớp cao hơn thì nhíu mày, có chút độ khó.

Ngô Truyền Dân có chút không vui: “Cô Vương.

” Như thế là đang gây khó dễ cho người ta.

Lời chỉ trích vừa dứt thì Lạc Di đã giơ bàn tay nhỏ lên: “988.

”Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều sợ ngây người, nhanh như vậy sao?”Cô Vương cũng ngây người, bà ta chỉ thuận miệng bịa ra, chính bà ta cũng không biết đáp án là bao nhiêu.

Bà ta không tính nhẩm được, không tin lấy giấy bút ra cẩn thận tính toán một hồi, kết quả… thật sự là 988.

Chuyện này sao có thể?Sắc mặt của bà ta vô cùng phức tạp, dường như là ghen ghét, rồi lại đố kỵ, lại không cam lòng: “Đọc thuộc lòng ‘Lên lầu Quan Tước’.

”Lạc Di há miệng tuôn ra: “Mặt trời dựa sườn núi, Hoàng Hà hoà biển sâu, muốn nhìn xa nghìn dặm, phải lên thêm tầng lầu.

(*)”(*) Bản dịch thơ của Vương Nhất Phong.

Lạc Di còn không cần phải suy nghĩ, câu chữ lưu loát, ngay lập tức viết ra bài thơ này.

Kiểu chữ ngây ngô non nớt, nhưng mà viết rất đúng.

Đối với một đứa bé chưa từng đi học thì như thế đã rất lợi hại rồi.

“Đây là do thi nhân nào viết? Ở triều đại nào?” Cô Vương mím môi, cố ý hỏi xoáy: “Em biết là ở triều đại nào sao?”Bà ta không giỏi toán học, nhưng mà tương đối ánh mắt hiểu thơ ca, lấy ra giả vờ làm người nho nhã.

Lạc Di không hề chớp mắt: “Nhà thơ thời Đường, Vương Chi Hoán.

Triều Đường có 289 năm lịch sử, Hoàng đế khai quốc là Lý Uyên, khởi sự ở năm 617 sau công nguyên, sau đó thành lập Đế quốc Đại Đường, định kinh đô ở Trường An.

”Đám người ngạc nhiên thán phục nhìn cô, đôi mắt đều trợn tròn, hiểu biết nhiều quá.

Lạc Di biểu hiện rất lưu loát: “Về phần triều đại thì Tam Hoàng Ngũ Đế, Hạ Thương Chu, Xuân thu chiến quốc, triều nhà Tấn, Nam Bắc triều, Tùy Đường, năm triều đại Tống Nguyên Minh Thanh Dân.

”Lạc Di có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Có thể ra đề khó hơn chút được không? Loại vấn đề học sinh tiểu học này quá đơn giản.

”Đây mới là cảnh giới làm màu cao nhất, biến nặng thành nhẹ.

Khóe miệng của đám người giật giật, cô còn chưa phải học sinh tiểu học nữa đấy, được chưa?Không đúng, đây không phải là trọng điểm, cô nói những thứ này bọn họ cũng không hiểu! Quá sâu xa rồi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play