Cảnh tượng này kết hợp với tiếng kêu khóc thảm thiết của hai đứa bé, đừng nhắc đến là thê thảm như thế nào, nhưng mà sắc mặt những người dân trong thôn thì đều mang vẻ mặt kỳ quái, không có ý định đi lên giúp đỡ.

Đội trưởng Lạc Quốc Cường bị kêu réo điên cuồng, tức đến nỗi xanh cả mặt, lại nữa, lại nữa!“Đây là lần thứ mấy ngất xỉu trong tháng này rồi? Hả? Làm được một chút việc là lại ngất xỉu, có còn là đàn ông nhà nông không hả? Nhanh đứng lên làm việc cho tôi.

”Bản thân ông ta là đội trưởng, phải lấy mình làm gương thì mới có thể làm mọi người phục được, cái đứa em ba này từ lần này đến lần khác hết ăn lại nằm, không chịu một chút thua thiết nào hết, còn thích giả bệnh, làm mất hết mặt mũi của ông ta.

Ngô Tiểu Thanh tức giận hét lên: “Anh cả, anh như này là có ý gì? Nói chồng em giả vờ ngất sao? Cùng là anh em với nhau, thể trạng của anh cường tráng, chồng em lại không có, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, tất cả là do khi còn bé anh quá ngang ngược cướp hết đồ ăn trong nhà ăn đấy…”Giọng nói chua ngoa ầm ĩ làm cho Lạc Quốc Cường đau cả đầu, bực bội lau mặt một cái, phiền chết đi được.

“Nói lung ta lung tung, nó chưa từng ăn ít chút nào hết, từ nhỏ nó đã lười biếng, điểm này mọi người đều biết.

”Ông ta có uy tín rất cao trong đội, duy chỉ có không giải quyết được nhà em ba, thật sự là nén giận, một người thì khôn lỏi, một người thì là người đàn bà đanh đá có chút văn hóa.

Ngô Tiểu Thanh phẫn nộ đến nỗi mặt đỏ bừng, quát lên lớn tiếng hơn bất kỳ người nào: “Anh cả, có người nói như anh vậy sao? Còn là người một nhà đấy, tôi thấy còn không bằng so với hàng xóm bên nhà nữa.

”Ngô Tiểu Thanh cũng không dễ chọc, miệng mồm rất biết nói chuyện, nhanh nhảu lanh lợi:“Cũng đúng, hàng xóm thì không có lợi ích mâu thuẫn gì, anh đó, ước gì chồng tôi chết rồi đuổi hết mẹ góa con côi chúng tôi ra đường cho chết đói luôn.

”Lời này rất nghiêm trọng, ánh mắt mấy người dân trong thôn nhìn đội trưởng có chút kỳ lạ.

Anh chị em cãi nhau thì rất bình thường, nhưng mà cãi nhau xong thì vẫn là người một nhà, người trong thôn coi trọng nhất là tình thân huyết thống, kiên trì không chia nhà ở riêng cũng là một nét đẹp truyền thống.

Bà cụ Lạc vẫn còn sống, chưa chia nhà ở riêng, người ba gia đình đều ở sống chung cùng bà cụ.

Lạc Quốc Cường nhíu mày, cảm thấy cãi nhau với đàn bà thì quá thấp kém, mà còn là em dâu của mình, cãi nhau thắng cũng mất mặt.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play