“Chính là người đã mua ngân châm ở chỗ ông đấy, tiểu thần y còn bị nhân viên của ông vu oan là kẻ trộm.
Có vấn đề gì à?”, Trương Thục Phân biết chủ nhiệm Giang cũng hiểu y thuật, có lần ông nhà bà đến tiệm thuốc phối dược cùng bà, chính chủ nhiệm Giang đã bắt mạch cho ông ấy.“Bà có biết cô ấy ở đâu không?”, chủ nhiệm Giang rất muốn gặp Mộc Ly một lần.
Anh ta đã từng nhìn thấy đơn thuốc do cô kê, nó được ghi lại trong sách thuốc tổ truyền của nhà anh ta, chỉ là sách thuốc có niên đại đã lâu, không được bảo tồn kỹ lưỡng, nên có rất nhiều phương thuốc bị tổn hại, trong đó có cả phương thuốc này.Anh ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, cứ mãi nghĩ cách chữa trị sách thuốc, có điều, anh ta đã tìm đến rất nhiều bạn bè trong giới Trung Y nhưng tất cả đều bó tay hết cách.
Hiện tại, nhìn thấy đơn thuốc nguyên vẹn, trong lòng anh ta bỗng dấy lên hi vọng, nói không chừng người kê đơn có thể giúp anh ta chữa trị những… phương thuốc đã bị tổn hại trong sách.Trương Thục Phân lắc đầu: “Không biết, tôi cũng chỉ gặp cô ấy trên đường mà thôi”.Chủ nhiệm Giang lộ vẻ thất vọng: “Nếu bà còn gặp lại cô gái đó thì nhớ dẫn cô ấy đến gặp tôi nhé, được không? Tôi muốn gặp cô ấy một lần!”Trương Thục Phân do dự trong chốc lát rồi nói: “Mười ngày sau, cô ấy sẽ đến nhà tôi châm cứu cho ông Lý, đến lúc đó, tôi sẽ hỏi cô ấy thử xem”.Còn về việc tiểu thần y có bằng lòng hay không thì phải xem ý của cô ấy đã, dù sao bà cũng đã chuyển lời rồi.“Vậy đến lúc đó tôi sẽ đến nhà bà”, trong mắt chủ nhiệm Giang lóe lên tia kích động.
Người có thể kê được đơn thuốc như thế này, hơn nữa chữ viết vô cùng tốt, có thể chắc chắn đó không phải một người đơn giản.
Anh ta vẫn nên đích thân ra mặt để bày tỏ thành ý, dù cô gái kia không thể chữa được sách thuốc của ông ta thì ông ta cũng muốn kết giao với cô.“Tôi cũng đi”, Chu Lâm nói.
Lúc trước anh ta lỡ vu oan cho cô là kẻ trộm nên muốn gặp để nói lời xin lỗi.*Mộc Ly về đến nhà, sau khi cất đồ đạc, cô lập tức chạy ra đê.
Hôm nay đê khai thông, chắc chắn trong sông sẽ có rất nhiều cá.Từ rất xa, Mộc Ly đã nghe thấy tiếng nước ào ào từ đê tuôn ra cùng tiếng cười nói vui vẻ, náo nhiệt, các thôn dân đều xắn ống quần lên, có người cầm thau, có người cầm lưới, còn có người cầm chén sứ để vớt cá.“Chị!”, nhìn thấy Mộc Ly, Mộc Chính liền cười vẫy tay với cô.
Cậu vừa bắt được hai con cá lớn, tối nay sẽ có thịt cá ăn, đã lâu rồi cậu chưa được ăn thịt.Mộc Ly xắn ống quần lên, lội xuống sông, đi đến bên cạnh Mộc Chính: “Kiếm được gì không?”“Em bắt được hai con cá lớn, chị xem nè!”, Mộc Chính tháo cái lướt buộc bên hông ra cho Mộc Ly xem cá bên trong, hai con cá này khá to, cỡ khoảng 3, 4 cân một con.“Không tệ! Em lên nghỉ chút đi, để chị bắt cho”, Mộc Ly đưa tay nhận lấy lưới đánh cá.“Em không mệt, em với chị cùng bắt, chị, có cá lớn”, nhìn thấy một con cá to, Mộc Chính liền nhào đến, cậu thích nhất là bắt cá, mới có chút sao có thể mệt được.“Được rồi”, Mộc Ly lội đến cạnh Mộc Chính, dùng lưới chộp lấy con cá đang định bỏ trốn, thoắt cái, nó đã bị lưới bao phủ.“Bên đây còn có một con nữa”.“Được!”Hai người đồng tâm hiệp lực mò thêm được vài con nữa.Mộc Ly liếc nhìn cá trong lưới, thấy đã có khoảng 7, 8 con cá, cô bèn nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi!”“Được!”, Mộc Chính khẽ gật đầu rồi theo chân Mộc Ly đi lên bờ, có vẻ như cậu vẫn chưa thỏa mãn.Lên bờ, Mộc Ly xả ống quần ra, rồi cùng Mộc Chính xách cá về nhà..