Điền Cúc Hoa còn chưa nói xong, liền nuốt xuống lời đã đến bên miệng, nàng không biết có thể nói ra việc thần nữ hay không, nàng sợ sau khi nàng nói ra việc thần nữ thì họ không hề để ý đến thôn Điền gia nữa, ánh mắt nàng rủ xuống, "Các ngươi cùng đi với chúng ta đi.

"Người nơi này không nghe được lời nào khác, chỉ nghe Điền Đường nói trong thôn có đồ ăn, trong mắt đều hiện lên nhiều hơn vài phần khát cầu.

"Ta biết giặt quần áo và nấu cơm.

""Thiện nhân, ta cái gì cũng biết.

""Thiện nhân! "Chung quanh bắt đầu mồm năm miệng mười nói năng lực của mình.

Điền Đường biết bọn họ đại khái hiểu lầm cái gì, dứt khoát cũng không giải thích, dù sao đến thôn Điền gia, bọn họ tự nhiên sẽ biết cuộc sống ở đó như thế nào.

“Mọi người cùng đi đi.

” Điền Đường vừa dứt lời, lập tức có người xách cái sọt Điền Cúc Hoa vác lên người: “Ngươi còn nhỏ tuổi, còn cõng đồ nặng như vậy, để ta cõng cho.

”Điền Cúc Hoa có chút luống cuống tay chân.

Thấy vậy Điền Đường cầm lấy tay nàng: "Đi thôi, chúng ta còn hai canh giờ nữa mới có thể về tới thôn Điền gia.

"Hiện tại Điền Cúc Hoa dần dần lấy Điền Đường làm chủ, nàng liền gật gật đầu.

Lúc phải đi, Điền Đường từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao trắng, đưa tới trong tay nữ nhân ôm tiểu hài tử: "Hài tử đói bụng, không biết cái này có thể ăn hay không?"Nữ nhân liền đưa tay nhận lấy bánh bao rồi liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Có thể, đa tạ thiện nhân, ơn cứu mạng của người, ta đời này làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ báo đáp.

"Nói xong, nàng bất chấp các việc khác, cẩn thận xé xuống một miếng nhỏ, nhét vào trong miệng của hài tử.

Tiểu hài tử đã đói không chịu được, sắc mặt đã có chút tái nhợt, đôi mắt nàng khẽ động nhìn hài tử này thật sự là không tốt lắm, lúc này trong miệng hài tử đang ăn, chỉ là dựa vào bản năng bắt đầu m*t.

Nữ nhân thấy tiểu hài tử cử động, cúi người hôn hài tử một cái, trên mặt vừa khóc vừa cười, cũng không dám lên tiếng, chỉ là cúi đầu khóc nức nở.

Nữ hài đi theo cạnh nữ nhân thấy vậy liền cầm lấy ống tay áo của nàng, rồi nhìn bánh bao nuốt nước miếng: "Nương, đệ đệ thế nào rồi?""Đệ đệ ngươi đang ăn.

” Nữ nhân liền nói, rồi nàng nhìn bánh bao trong tay, xé một ít, đưa tới tay nữ hài: "Ngươi cũng đến đây ăn một chút đi.

"Nghe vậy nữ hài lắc mạnh đầu: "Không, con không ăn, vẫn nên để đệ đệ ăn đi, đệ đệ đã đói bụng lắm rồi.

"Nữ nhân vỗ vỗ đầu nàng, cuối cùng vẫn nhét bánh bao vào tay nàng: "Không sao, đệ đệ vẫn còn, ngươi ăn chỗ này đi.

"Lúc này nữ hài mới đưa tay nhận lấy bánh bao, rồi xé một miếng nhỏ, sau đó từng miếng từng miếng nhét vào trong miệng, mỗi một miếng nhỏ đều phải cẩn thận nhấp qua, đến khi không có một chút vị ngọt, nàng mới thỏa mãn nuốt xuống.

Mặc dù từ nhỏ Điền Cúc Hoa lớn lên ở nông gia, nhưng cũng chưa từng thấy qua tình huống như vậy, nhìn một hồi cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng quay đầu lại tay nắm chặt tay Điền Đường.

Nếu như! nếu như không phải thần nữ tới thôn Điền gia, các nàng có lẽ cũng sẽ rơi vào loại tình trạng này.

So với Điền Cúc Hoa thì Điền Đường nghĩ nhiều hơn nàng một chút.

Nàng thật ra không thèm để ý đến những người này ăn cơm như thế nào, trước mắt nàng xem những gì thu hoạch được, cho dù thôn Điền gia có nhiều người hơn thì số cải trắng kia vẫn đủ để cho mọi người ăn trong một đoạn thời gian rất dài, tuy dinh dưỡng không quá tốt, nhưng ít nhất sẽ không chết đói.

Hiện tại thôn Điền gia dần dần khởi sắc, đại sảnh giao dịch xuất hiện làm giảm bớt lượng công việc của nàng đi rất nhiều, nhưng nàng không thể chỉ thu những dược liệu kia.

Thảm thực vật gần thôn Điền gia có nhiều hơn nữa, thì cũng không chịu nổi người trong thôn mỗi ngày liều mạng đi hái.

Huống chi nếu như không phải vì để cho người thôn Điền gia có thu nhập, bản thân nàng đều có thể tự thu hoạch loại cây Tam Thất này, nơi nào cần thì đều thu mua tại đại sảnh giao dịch.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play