“Nếu bị hỏi vì sao lại giúp cậu ta thì tùy ông giải thích, miễn đừng nhắc tên tôi là được.”

_

Chủ nhân của dãy số ẩn không gửi thêm bất cứ thứ gì nữa, Giang Dư bị người khác chụp lén cũng cảm thấy không được thoải mái, thuận tay kéo luôn dãy số của người nọ vào danh sách đen.

Mấy ngày sau cũng không thấy đối phương có động thái gì mới, còn Giang Dư thì nhanh chóng được lão Thư cấp lại phù hiệu, cho nên cái chuyện dãy số bí ẩn kia cậu cũng quên béng đi mất.

Mưa kéo dài suốt mấy ngày, học sinh Sùng Anh vừa mới bắt đầu hưởng thụ được cái mát mẻ của đầu thu, qua hôm sau mưa đã tạnh hết, nắng nóng cuối thu cũng bắt đầu trở lại. May thay, lần này cả nước đều mưa, Thượng Hải hào phóng tiến hành cắt bỏ hạn chế mức tiêu thụ điện ở các khu vực thành phố, vì vậy học sinh Sùng Anh cuối cùng cũng được thoải mái tận hưởng gió mát từ điều hòa.

Đới Tử Minh hấp tấp mở di động, nhắn tin cho Tần Thịnh, “Anh Tần, đêm nay quán nướng thẳng tiến?”

Tần Thịnh liếc hắn một cái, “Còn ai không?”

“Thì có ông, Tiết Nhiên với Lâm Ngang.”

Tần Thịnh quay sang vỗ bàn Giang Dư, “Tiểu Ngư không đi hả?”

Giang Dư giương mắt lên đầy nghi hoặc, “Hả? Có.”

Đơ người khoảng chừng một giây, Tần Thịnh mới hơi nhíu mày lại, “Quên đi, tôi không đi nữa.”

Đới Tử Minh không ngừng rên rỉ, “Gì? Sao không đi?”

“Thằng khốn Trần Phồn muốn tìm người nhà họ Trang lừa tôi.” Tần Thịnh bực bội nhéo nhéo vành tai, cau mày nói, “Ông bô bắt tôi đi, từ chối không được, phiền vãi.”

Giang Dư dừng một chút.

Cậu nhớ rõ Trần Phồn.

Ngoài nội dung của cốt truyện ra, Giang gia nơi Giang Dư được sinh ra cũng thuộc vào diện hào môn nhỏ, vậy nên thỉnh thoảng vẫn nghe thấp thoáng tên của Trần Phồn từ những người xung quanh.

Trần Phồn là con cẩu liếm chân nổi tiếng chuyên bám đuôi Trang Diệu nhất, chỉ cần Trang Diệu cau mày một cái, hắn liền tìm ra được kẻ đầu sỏ, sau đó thì điên cuồng lao đầu vào cắn xé người ta đến mặt mũi túi bụi, lúc nào cũng coi Trang Diệu là trung tâm, còn hắn là con cẩu thích cắn người đến độ vô cùng tàn nhẫn.

Còn chuyện hắn chủ động cứu Trang Liễm?

Hơn phân nửa là vì tranh chấp đôi bên.

Giang Dư cẩn thận nhớ lại cốt truyện, nhưng cũng chỉ mơ hồ nhớ ra được vài chi tiết.

Cậu nhớ đại loại như Trần Phồn từng có tranh chấp với Trang Liễm, nháo nhào đến không nhỏ, Trang Liễm vì đắc tội với Trần Phồn, lúc về đến nhà đã bị người ta đánh đến gần như tàn phế, miệng vết thương còn chưa được xử lý đã bị bắt phải quỳ suốt hai ngày liền ở thư phòng.

Cũng vì sự việc lần này, người nhà họ Trang vốn trước đó đã không có mấy thiện cảm với hắn, song lại càng cảm thấy chán ghét hơn. Con cái Trang gia từ nhỏ đều được giáo dục phải ôn hòa khiêm tốn, nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người ngoài. Thậm chí ngay cả Trang Diệu, đứa em trai được bảo bọc đến thứ gì cũng không biết, vừa nhìn thấy anh trai song sinh trở về nhà liền cảm thấy vô cùng thất vọng, thẳng thừng mắng hắn không giống con cái Trang gia.

Giang Dư nhịn không được nhìn chằm chằm Tần Thịnh.

Tần Thịnh: “?”

Giang Dư cúi đầu.

Tần Thịnh: “?”

Đới Tử Minh: “?”

Hắn nhìn qua Tần Thịnh, lại nhìn nhìn Giang Dư, suýt thì tắt thở, “Không được nha, hai đứa bay đang chơi trò đố chữ hả? Anh Tần không đi thì thôi, anh em tốt, tôi với ông đi.”

“Hôm đó tôi nhìn thấy Trang Liễm.” Giang Dư không ngẩng đầu, đưa tay gãi gãi mấy cái sau tai, sau đó lại sờ lên máy trợ thính, bình tĩnh kể tiếp, “Thật ra cậu ấy rất đáng thương.”

Đới Tử Minh nói: “Hôm đó, VL? Hôm nào đấy?”

“Cái bữa mưa to như trút nước ấy.” Giang Dư nói, “Người thì băng băng trên đường mà hồn vía như treo tận mấy tầng mây, suýt nữa bị xe nhà tôi đâm trúng.”

“Không không, sao lại trùng hợp thế được?” Đới Tử Minh điên cuồng vò đầu, “Tiếng trước tôi vừa giải thích gia cảnh của nó xong, bây giờ ông nói ông gặp người thật luôn rồi? Còn giấu tụi này chuyện gì không đó?”

Tần Thịnh tự nhiên nổi hứng vỗ cái bốp vào trán Giang Dư, “Xì” một tiếng, “Đang định hỏi ông nói vòng vo nãy giờ làm gì, hóa ra là muốn nhờ tôi giúp Trang Liễm?”

“Trang gia không thích Trang Liễm, cộng thêm thằng cẩu liếm kia của Trang Diệu, Trang Liễm đến đó kiểu gì cũng sẽ bị bọn nó khi dễ.”

“Nè nè, Trần Phồn không phải đứa tốt lành gì là thật, cơ mà ông bảo muốn giúp thằng Trang Liễm là sao?”

Giang Dư cười hề hề nắm bả vai Tần Thịnh, ý tứ lấy lòng, “Anh gì ơi, anh Tần ơi, giúp Tiểu Ngư nốt lần này thôi, chờ anh về Tiểu Ngư nguyện xả thân làm trâu làm ngựa báo đáp anh nhá.”

“Không được làm nũng.” Tần Thịnh trừng mắt.

Giang Dư suy nghĩ một lúc liền nói, “Nếu bị hỏi tại sao lại giúp cậu ta thì tùy ông giải thích, miễn đừng nhắc tên tôi là được.”

Đới Tử Minh nghe xong khó hiểu, “Sao không được nhắc tên ông?”

“Nếu xui mà bị người nhà họ Trang hay Trần Phồn nghe được thì ba đứa mình ngoẻo luôn chứ còn sao.” Giang Dư rụt đầu lại, không ngừng lẩm ba lẩm bẩm, “Tôi không muốn bị liên lụy đâu mà... Hơn nữa ông đây vất vả lắm mới xoay xở được một đời, sống còn chưa đủ đâu, lỡ ba mẹ biết tôi gây sự không thèm nhận tôi làm con nữa thì sao? Không muốn thành trẻ mồ côi đâu...”

Tần Thịnh xanh mặt: “Phiền chết đi được!!”

Giang Dư lập tức ngậm miệng.

Tần Thịnh quay đầu lại, Đới Tử Minh đứng kế bàn Giang Dư, lặng lẽ giơ lên cho hắn một ngón tay cái: Anh Tần quá đỉnh.

Ngoại trừ club của Trần Phồn, hầu hết các địa điểm xa hoa hoang phí khác đều tọa lạc ở quận Thân Thành, kể cả sòng bạc ngầm hay võ đài quyền anh lớn nhất Thượng Hải đều được giấu sau cánh cửa của một quán bar kín tiếng ở Thân Thành. Cửa quán bar vừa khép lại, mọi tiếng reo hò, chửi bới, vỗ tay, huýt sáo đều bị nghiêm ngặt chặn lại, tuyệt đối không lộ ra bên ngoài một chút manh mối nào.

Một trận trên lôi đài vừa kết thúc, bên thắng không ngừng hoan hô reo hò, bên thua thì la ó chửi bới đến suýt nữa đủ sức lật được cả cái mái nhà. Dưới ánh đèn nơi sân đấu là một thiếu niên điển trai, vóc người cao gầy, vai rộng eo thon, mồ hôi đầm đìa chảy xuống từ quai hàm, tiếp đó là cảnh tượng một nam trọng tài cầm lấy tay của thiếu niên giơ cao, lớn tiếng gào thét mấy câu liền khiến cả khán phòng đột ngột im bặt.

Không có cơ bắp cuồn cuộn, cũng không có chiều cao hai mét khoa trương, nhưng từ khi đối thủ của hắn ngã phịch xuống sàn đấu, không đứng dậy nổi mới không ai dám lên tiếng la mắng cậu bé tối tăm, ít nói này nữa.

Trang Liễm nhảy khỏi lôi đài, đi xuyên qua khán phòng đến nơi hậu trường, phía sau hắn là một người đàn ông gầy gò mặt mày hung ác, “CMN, trận vừa nãy quá xuất sắc đi! Đây thật sự là lần đầu tiên cậu tham gia sao? Cũng đẹp quá mức rồi*…”

(*) Thêu hoa (绣花): Hình dung người có vẻ ngoài đẹp.

Trang Liễm trưng vẻ mặt không chút biểu tình, đứng thẳng người vòng băng vải quanh cánh tay, con ngươi lạnh băng dán chặt vào người đàn ông đối diện, dưới cánh hậu trường ẩm ướt, u ám, thiếu sáng, hắn y hệt một con ác ma sống ẩn dật trong bóng đêm, khiến cho ai nấy đều sởn hết gai óc.

Âm thanh của người đàn ông yếu ớt dần, cuối cùng ấp úng ngậm miệng lại, lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã nuốt trở vào. Anh bỗng nhớ đến sức mạnh bùng nổ mà cậu thiếu niên này xuất ra ở trận trên lôi đài vừa nãy, bên tai tựa hồ vang lên tiếng nấm đấm va đập vào da thịt đến ê răng.

Có người đến gần đưa cho hắn một điếu thuốc, Trang Liễm ngậm lấy điếu thuốc nghiêng mặt, ánh sáng từ bật lửa chiếu lên khóe môi tạc tượng của hắn. Hắn trầm mặc rít điếu thuốc một lúc, sau đó nhặt chiếc túi dưới mặt đất lên, lưu loát kéo mở khóa túi, xách dây đeo túi lên vai rồi mở toang miệng túi ra, liếc đến người đàn ông há hốc mồm ở phía trước, kiêu ngạo hất cằm.

Người đàn ông cười cười, thẳng tay ném hai xấp tiền giấy đỏ tươi vào túi hắn, nheo mắt hỏi: “Lần sau còn tới không?”

“Được.” Trang Liễm kéo khóa túi lên, sau đó thản nhiên khoác túi lên vai.

Người trong hậu trường vừa nhìn hắn bước ra khỏi quán bar, vừa đưa một điếu thuốc qua cho người đàn ông, ánh mắt gian tà hỏi: “Lão đại, ngài muốn chúng ta…”

Địa bàn của bọn họ là một võ đài quyền anh ngầm, dựa trên quy tắc, ai có nắm đấm cứng nhất ở đây thì người đó nắm quyền. Những người đến đánh quyền anh đen như này một là không có lai lịch rõ ràng, hai là lần đầu tiếp xúc với quyền anh, nếu hành động quá cuồng dã sẽ sớm bị người khác dạy cho một bài học.

Lão đại ý vị thâm trường liếc người này một cái, “Biết cậu ấy sao?”

“Biết ai?”

“Thiếu gia họ Trang lưu lạc giữa một đám dân thường.” Lão đại tấm tắc lắc đầu, “Cậu ta là loại người đến đây để giải tỏa, đúng thật không dễ đối phó.”

Trang Liễm rít một hơi thuốc dài, ấn đầu điếu thuốc vào rãnh nhỏ trên cùng của thùng rác ven đường, sau đó thuận tay nhấn tắt cuộc gọi của Trần Phồn, ung dung bước lên một chiếc taxi bên đường.

Cuộc gọi bị cúp thẳng, Trần Phồn sắc mặt âm trầm, một lúc sau mới đột nhiên đứng phắt dậy ném điện thoại, “Ông đây cho nó mặt mũi! Vậy mà mẹ nó, cái dòng thứ tạp chủng như nó cũng dám cúp điện thoại của ông?”

Một nhóm thiếu gia hơn chục người ngồi rải rác quanh phòng, đứa nào đứa nấy nghe xong đều ngơ ngác, hết tôi nhìn cậu lại đến lượt cậu liếc tôi, nhóm mấy cô gái như đang ngồi trên đống lửa, im thin thít rúc vào sofa, không ngừng run rẩy.

Chỉ có Tần Thịnh ngồi ở một góc kín, nhàn nhạt nhắc nhở: “Trần Phồn, anh trai ruột của Trang Diệu đấy.”

Nhắc tới Trang Diệu, sắc mặt Trần Phồn đã hòa hoãn chút ít, địa chỉ club mới của hắn chỉ thông báo với một số đàn anh đàn chị trong Trang gia, không thông báo cho Trang Diệu. Mấy đàn anh đàn chị khinh thường không muốn tới chỗ hắn, nhưng cũng khó mà đảm bảo chuyện này sẽ không bị truyền đến tai của Trang Diệu. Cuối cùng Trần Phồn nói: “Nó cũng xứng làm anh trai Trang Diệu sao? Đừng có mà nhảm...”

Hắn đột nhiên nhớ tới Trang Liễm và Trang Diệu đúng thật là anh em sinh đôi cùng chung huyết thống, ngượng ngùng nuốt lại lời nói.

Có người nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống đất lên, đặt trên bàn trà, Trần Phồn cau mày nói: “Nếu không phải nể mặt Tiểu Diệu thì tao mời nó đến làm gì? Nó ngay cả xách giày cho ông cũng không đủ tư cách. Đang êm đang lành lưu lạc bên ngoài, bây giờ quay về làm đéo gì không biết. Đúng cái dòng thứ xui xẻo.”

Tần Thịnh đứng dậy cầm ly rượu, cẩn thận che giấu biểu cảm trên mặt.

Đới Tử Minh tag tên hắn trong nhóm nhỏ ba người: Anh Tần sao rồi? Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? Khi nào giải quyết xong nhớ ghé quán ăn nha.

Tần Thịnh: Bao lâu rồi?

Đới Tử Minh: Vừa xuất phát đây. Tiểu Ngư còn chưa tới nữa, vừa đến cổng trường thì phát hiện quên đồ.

Tần Thịnh: Tôi đến ngay.

Lúc Giang Dư ra khỏi cổng trường mới đọc được tin nhắn trong group, trong lòng dâng lên một cỗ buồn bực, thật không hiểu nỗi vì sao Tần Thịnh lại về sớm như vậy, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cậu quyết định khi nào hắn về đến sẽ tiến hành tra hỏi sau.

Quãng đường từ cổng trường đến quán nướng phải băng qua một con hẻm nhỏ, Giang Dư rẽ vào một góc phố khác mua trà sữa, lúc ra khỏi quán, trên tay cậu đã xách đến hai ba ly. Muốn quay lại phải đi ngang qua hẻm nhỏ tối tăm, đột nhiên trong hẻm truyền ra tiếng nắm đấm dán vào da thịt, kèm theo đó là nhiều câu rên rỉ đau đớn.

Những tiếng hét đầy khí thế vang lên: “Tao đ** con mẹ mày!”

Hầu như cao trung nào cũng không tránh khỏi thảm cảnh bị đám lưu manh lảng vảng làm phiền, chưa kể phần lớn học sinh Sùng Anh trong nhà đều có tiền, là đám dê non béo bở mà đám lưu manh thích giết mổ nhiều nhất.

Giang Dư bình tĩnh lắng tai nghe một hồi, đặt trà sữa xuống đất, thuận tay nhặt một viên gạch, mở đèn pin lên, ánh huỳnh quang thắp sáng cả một vùng hẻm nhỏ tối tăm.

Hẻm nhỏ có tổng cộng năm người.

Trong số bốn tên lưu manh hung hãn, một đang nằm ôm bụng lăn lóc trên đất, ba đang cầm một thanh gỗ to bự chảng bằng cái cổ tay, vây quanh một cậu bé có hơi quen mắt.

Ánh sáng chói lọi từ đèn pin hiển nhiên khiến đám người không kịp đề phòng, mấy cặp mắt cú đều phóng hết về phía Giang Dư.

Giang Dư: “…”

Vậy nên, so sánh với thanh gỗ to bự chảng, gạch nhỏ của cậu trông có vẻ khá bất lợi.

Giang Dư e thẹn vô thức chạm tay vào máy trợ thính, sau đó tiến hành trao đổi giao tiếp bằng mắt với cậu bé quen thuộc kia.

Đôi mắt ảm đạm đầy tính biểu trưng, ngũ quan lạnh lùng phóng khoáng, cằm thon, dáng người cao thẳng, tay áo ngắn bị tẩy đến trắng bệch, bonus thêm phần xương bả vai bị ánh đèn sáng hoắc phản chiếu.

Vừa nhìn thấy gương mặt này, Giang Dư liền nhớ tới chú cún nhỏ đáng thương không nhà, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài, dầm mưa dãi nắng.

Trang Liễm.

Sao Trang Liễm lại ở đây?

Không phải hắn đang ở Tử Kim hay sao?

Khó trách Tần Thịnh rời đi sớm như vậy.

Trong nháy mắt, những ý nghĩ này xèn xẹt nhảy ra trong đầu Giang Dư.

Ánh mắt Giang Dư lướt xuống, từ khóe môi tạc tượng của Trang Liễm chuyển hướng đến phần cổ tay bị quấn băng trắng, lại như chuồn chuồn lướt nước đảo qua mu bàn tay sưng đỏ của hắn.

—— nếu là Trang Liễm, khả năng hắn bị lưu manh giật tiền không thể xảy ra.

Trang Liễm đột nhiên đoạt lấy một cây gậy gỗ từ tay một trong số ba tên giang hồ ném qua cho Giang Dư, gậy gỗ khéo léo lướt qua Giang Dư, đáp xuống mặt đất vang lên mấy tiếng “Leng keng” giòn vang.

Giang Dư ném viên gạch đi, nhặt cây gậy gỗ dưới đất lên, cậu xoay màn hình điện thoại sang một bên, nhấn vào chế độ camera, cảnh giác nói: “Tôi báo cảnh sát rồi. Trang Liễm, lại đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play