La thị nghe một lúc cũng cảm thấy đau đầu.
Khương Diệu Diệu trợn tròn mắt.
Trong chốc lát cũng không kịp phản ứng.
Mộ Đình Nhi thậm chí còn không nói lên lời.
Khương Ấu An chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh người Mộ Đình Nhi, trợn to đôi mắt.
- Ừm, như thế nào mà nhặt một thỏi bạc cũng mất được một cái răng cửa vậy? Có điều không sao, Mộ tiểu thư nhà lớn nghiệp lớn, thiếu răng cửa cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt.
- Khương.....
Mộ Đình Nhi còn chưa nói xong, Khương Ấu An đã nói tiếp:
- Ta nghĩ về sau, Khương Cẩm Nam nhìn thấy ngươi như vậy, tất nhiên sẽ nhìn nhiều hơn hai cái, nói như vậy, ta cũng coi như là giúp ngươi đúng không? Chẳng qua, ngươi không cần cảm ơn đâu.
Lời này vừa nói ra, Mộ Đình Nhi thiếu chút liền ngất xỉu.
Nàng vừa cử động một chút, máu từ trong miệng lại rỉ ra.
Sau đó liền nghe thấy một âm thanh vang lên.
Là răng cửa của Mộ Đình Nhi rơi xuống.
Hai mắt Mộ Đình Nhi co lại, thậm chí còn nghĩ đến hình ảnh cùng lời nói vừa nãy của Khương Ấu An.
- Ngươi...... Đợi đó...... Cho ta!
- Đình nhi!
Mộ Đình Nhi một tay che miệng, một tay che lấy ngực, nhanh chóng kéo Khương Diệu Diệu chạy thật nhanh ra ngoài.
- Ấy, Mộ tiểu thư, ngươi quên mang theo răng cửa này, ngươi có thể giữ lại làm kỉ niệm nha! - Khương Ấu An la lớn.
Mộ Đình Nhi đang chạy như điên cũng có thể nghe thấy tiếng Khương Ấu An, thiếu chút nữa thì ngã nhào trên đất.
- Ấu An......
La thị mở miệng.
Ngày xưa đứa nhỏ này dù có tức giận thế nào, cũng sẽ vì không muốn gây thêm phiền phức cho người nhà mà nhẫn nhịn.
Bây giờ......
- Lục tỷ tỷ, sao tỷ có thể làm vậy chứ? - Khương Diệu Diệu cắn môi dưới, liếc nhìn La thị. - Tỷ tỷ Đình Nhi là Mộ Chiêu Nghi, Đình Nhi hiện tại như vậy...... Lục tỷ tỷ, tỷ thật sự quá nóng nảy rồi, mặc dù bây giờ tỷ gả vào Thần Nam Vương phủ, Mộ gia không thể làm gì được tỷ, nhưng tỷ cũng nên nghĩ cho nhà tam thúc chứ!
- Lục tỷ tỷ, tỷ mau đi xin lỗi Đình Nhi đi!
Khương Ấu An từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, từ từ lau nước còn sót lại trên tay, nàng lạnh lùng nhìn về phía Khương Diệu Diệu.
- Ý của ngươi là nếu ta không đi xin lỗi, người nhà tam thúc sẽ vì có quan hệ với ta mà bị liên lụy? Hay là nói, mặc kệ sau này Mộ gia có gây sự gì với nhà tam thúc, cũng đều là vì ta không đi xin lỗi sao?
Khương Ấu An ngữ khí tuy chậm mà bằng phẳng, lại vô hình có thêm khí thế hùng hổ doạ người, Khương Diệu Diệu theo bản năng mà liếc nhìn La thị một cái.
Nhưng thấy ánh mắt La thị nhìn nàng rất kỳ quái.
Khương Diệu Diệu càng lúng túng.
- Lục tỷ tỷ, tam thẩm, ta không có ý châm ngòi ly gián hai người...... Thật đấy, ta không có......
Khương Ấu An cười nhẹ một tiếng.
- Ta cũng không có nói ngươi châm ngòi ly gián, ngươi vội vã giải thích như vậy làm gì?
Khương Diệu Diệu gương mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt váy.
Lục tỷ tỷ sao lại có thể như vậy?
Mình biết, cả nhà tam thúc thích Lục tỷ tỷ nhiều hơn.
Nhưng mình cũng muốn nhà tam thúc thích mình mà!
Khương Diệu Diệu ủy khuất muốn rơi nước mắt.
- Lục tỷ tỷ, tỷ rõ ràng biết ta không phải có ý đó mà, tỷ vốn làm sai, Đình Nhi nàng ấy chỉ là tính tình không tốt thôi.......
Khương Ấu An sao lại không biết trong lòng Khương Diệu Diệu nghĩ gì.
Có thể làm nữ chính trong tiểu thuyết sủng văn, Khương Diệu Diệu chính là hận không thể để người trên khắp thiên hạ đều thích nàng.
Kiếp trước chính là như vậy.
Một nhà tam thúc đối với nàng rất tốt, Khương Diệu Diệu mỗi lần nhìn thấy vậy đều không phục, lại làm ra đủ thể loại hành động thân mật.
- Khương Diệu Diệu, ngươi bị mù hay là bị điếc vậy? Ta làm sai? Ngươi không thấy thái độ của Mộ Đình Nhi sao? Ngươi biết tính cách nàng ta không tốt, cũng biết ta và nàng ta trước giờ không ưa nhau, vì sao lại muốn đem nàng ta đến tiệm ta làm gì?
Khương Diệu Diệu khóe mắt đỏ hoe, nước mắt ngân dài.
- Lục tỷ tỷ, là Đình Nhi muốn tới, ta ngăn không được......
- Khương Diệu Diệu, ngươi bớt giả vờ trước mặt ta đi, Mộ Đình Nhi ái mộ Khương Cẩm Nam, ngươi nói một câu, muốn đưa nàng đi tìm Khương Cẩm Nam, ngươi xem nàng có đi theo ngươi không! - Khương Ấu An dần mất kiên nhẫn, nàng tới gần Khương Diệu Diệu.
- Lại nói, ngươi vừa nói mấy lời kia trước mặt tam thẩm, chính là muốn để tam thẩm cho rằng vì ta tranh chấp với Mộ Đình Nhi sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh của cửa hàng sao? Hay là có ý gì khác? Ngươi muốn để tam thẩm thấy ta là một người không hiểu chuyện?
Khương Diệu Diệu nước mắt lăn xuống, thân hơi hơi lay động, giống như một đóa bách hoa nhu nhược, lúc nào cũng có thể bị xé rách.
- Lục tỷ tỷ, sao tỷ có thể xuyên tạc ý của ta chứ, ta chỉ vì nghĩ cho việc làm ăn của tiệm thôi mà........
Khương Ấu An châm chọc, cười nhẹ.
- Tam thẩm, thẩm cũng tin Lục tỷ tỷ nói sao? - Khương Diệu Diệu làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương.
La thị mặt không có cảm xúc.
Nàng không phải những người ngu xuẩn của Khương gia.
- Thất tiểu thư vẫn là đi về trước đi!
Khương Diệu Diệu càng thương tâm, xoay người muốn đi, chỉ là còn chưa đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Khương Cẩm Nam đứng dựa vào cửa ra vào.
Khương Ấu An cũng sửng sốt.
Khương Cẩm Nam sắc mặt rất khó coi.
Khương Diệu Diệu sắc mặt trầm xuống.
Nàng nghĩ đến những lời Khương Ấu An vừa nói......
Ngũ ca đều nghe được sao?
Khương Diệu Diệu sắc mặt dần dần trắng bệch.
Đột nhiên, thân thể nàng lay động, cứ như vậy té ngã trên đất.
- Tiểu thất?!
Khương Cẩm Nam là hô to theo bản năng.
Khương Ấu An nhìn thấy ngón tay Khương Diệu Diệu động đậy.
Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Xoay người liền đi ra sau tiệm.
- Tiểu thất? Muội làm sao vậy?
Khương Cẩm Nam nhìn chằm chằm Khương Ấu An, nhìn nàng đi ra sau tiệm, lúc này mới chạy tới ôm lấy Khương Diệu Diệu.
- Tiểu thất, mau tỉnh dậy đi!
La thị cũng không nghĩ tới Khương Diệu Diệu sẽ đột nhiên ngất xỉu.
Đang muốn mở miệng đề nghị đi tìm đại phu, nào ngờ giây tiếp theo, Khương Ấu An từ bên trong đi ra, trong tay bưng một cái chậu.
Không đợi Khương Cẩm Nam kịp phản ứng, Khương Ấu An khuôn mặt lạnh lùng, dội thẳng một chậu nước lên người Khương Cẩm Nam và Khương Diệu Diệu.
- Tiểu lục..... - Khương Cẩm Nam hô lớn
- Aaaa.....
Khương Diệu Diệu cũng mở mắt, kinh hô một tiếng.
Khương Ấu An mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói:
- Nếu tỉnh rồi thì cút đi!
- Tiểu lục... - Khương Cẩm Nam lại lần nữa mở miệng.
Mới kêu hai chữ, Khương Ấu An liền đêm cái chậu trên tay đập thật mạnh xuống đất.
- Nghe không hiểu tiếng người sao? Cút!
Không biết vì sao, Khương Cẩm Nam cảm thấy có chút khó chịu.
Có tức giận, lại có chút không cam tâm.
Hắn đỡ lấy Khương Diệu Diệu, đến khi Khương Diệu Diệu hô lên một tiếng, Khương Cẩm Nam lúc này mới rũ mắt, bế nàng lên, đi thật nhanh rời đi.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Khương Cẩm Nam nhịn không được dừng lại.
Quay đầu nhìn Khương Ấu An một cái.
Đúng lúc cùng Khương Ấu An bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt nàng không có cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn cảm thấy thật xa lạ.
Trong giây lát, Khương Cẩm Nam lại cảm thấy như vừa đánh mất thứ gì đó, một thứ gì đó cực kì quan trọng.
Không nên nói lời khó chịu
Cửa Khương phủ.
Khương Cẩm Nam ôm Khương Diệu Diệu từ trong xe đi ra.
Mới vừa vào cửa, liền gặp nhị ca Khương Tu Trạch đáng muốn đi ra ngoài.
- Sao lại thế này? Diệu Diệu, sao tóc muội lại ướt thế?
Khương Diệu Diệu trong lòng cũng rất bực bội.
Ở trên xe ngựa, lúc nàng nói chuyện với Ngũ ca, Ngũ ca cứ mãi thất thần.
- Nhị ca, muội không sao...........
Vừa nói, khóe mắt Khương Diệu Diệu lại đỏ lên.
Ánh mắt Khương Tu Trạch tức khắc trở nên sắc nhọn.
- Lại có liên quan tới Khương Ấu An đúng không?
Khương Diệu Diệu nghe vậy, tức khắc vội vàng giải thích nói:
- Nhị ca, Lục tỷ tỷ... Tỷ ý không phải cố ý......
Khương Cảm Nam vốn dĩ đang cảm thấy mệt mỏi, bỗng nhiên lại nhìn về phía Khương Diệu Diệu.
Khương Diệu Diệu lại đang mong chờ nhìn Khương Tu Trạch, căn bản không chú ý tới ánh mắt của Khương Cẩm Nam.
- Muội còn ở nói giúp cho nàng ta? Ta biết ngay mà, muội mà gặp được nàng ta là không có chuyện tốt gì! - Khương Tu Trạch sắc mặt trầm xuống. - Lần tới nó về nhà, ta nhận định phải nghiêm khác dạy dỗ nó một trận!
Khương Cẩm Nam nhìn Khương Tu Trạch, trong chớp mắt, hắn thậm chí còn có chút hoảng hốt, hỏi:
- Muội ấy sẽ về nhà sao?
Giọng Khương Cẩm Nam không lớn, nhưng Khương Tu Trạch nghe rất rõ ràng, chỉ là hắn cũng ngẩn người.
Sau đó liền kiên định nói:
- Sao lại không về? Nó nhất định sẽ về!
Sau khi nói ra lời này.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Khương Cẩm Nam không hé răng nói lời nào.
Khương Tu Trạch cau mày.
Khương Diệu Diệu trong lòng bỗng nhiên thấy không thoải mái.
- Nhị ca, ta lạnh....
Khương Tu Trạch lúc này mới bình tĩnh lại, đón Khương Diệu Diệu từ trong lòng Khương Cẩm Nam, ôn nhu nói:
- Nhị ca đưa muội về phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT