Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng.
Mồ hôi mỏng túa ra trên mặt Thẩm Dĩ Hạ đã lâu không vận động, gò má ửng đỏ trong veo.
Bụng phập phồng theo nhịp thở, thân thể từ từ duỗi ra, mỗi động tác đều mềm mại đẹp mắt.
Sau khi tập yoga, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy toàn thân sảng khoái, nàng pha cho mình một tách cà phê đen để từ từ thưởng thức bữa sáng.
Nửa giờ sau đơn giản đi tắm gội, thay quần áo mặc ở nhà bắt đầu nghiên cứu kịch bản.
"Uy Hạ Hạ, bên này có một chương trình tạp kỹ, em có muốn tham gia không?" Các vị giám đốc, đạo diễn nghe nói Thẩm Dĩ Hạ đi làm trở lại liền sốt ruột, bọn họ đều sôi nổi ném cành ô liu cho Kỷ Lan.
"Chương trình tạp kỹ? Loại hình gì." Thẩm Dĩ Hạ hiếm khi nhận các chương trình tạp kỹ, với tư cách là một diễn viên, nàng thích để mọi người biết đến mình thông qua các vai diễn.
"Đài truyền hình trung ương đang có kế hoạch tạo ra một chương trình tạp kỹ sinh thái nguyên bản, chủ yếu thể hiện phong cảnh thiên nhiên và phong tục dân tộc, quan trọng hơn là muốn giúp đỡ người dân vùng sâu vùng xa mở rộng doanh thu."
Cuối cùng nghe vậy, Thẩm Dĩ Hạ cảm thấy tốt, mở miệng nói: "Ghi hình bao lâu?"
"Phải mất hai hoặc ba ngày để ghi hình, tập đầu tiên là ở một thôn trang nhỏ tại Nghĩa Đô. Ban đầu dự định bắt đầu quay vào thứ Hai để kịp phát sóng Tết Trung thu, nhưng một vị khách mời đột nhiên thả chim bồ câu*, đạo diễn nghe nói em muốn hoạt động một chút liền tìm tới chị."
*Thả chim bồ câu đồng nghĩa với cho leo cây.
"Có những ai làm khách mời vậy?" Thẩm Dĩ Hạ chuẩn bị tiếp.
"Họ đều là người quen cũ, Kỳ Viễn cùng Kha Mạn Ngâm."
"Được, gửi cho em quá trình cụ thể."
Buổi quay chính thức dự kiến bắt đầu vào thứ Hai, Thẩm Dĩ Hạ yêu cầu chủ nhật khởi hành tiến về thôn Tiêu Sơn, trong thời gian đó sẽ có các nhiếp ảnh gia theo dõi quá trình khởi hành.
Quyết định xong các chi tiết cụ thể, Tiểu Nhã mang theo hai món đồ được đóng gói cẩn thận tới cửa.
Cẩn thận mở nó ra để chắc chắn rằng không bỏ sót thứ gì, Thẩm Dĩ Hạ yên lòng.
"Chủ nhật chị phải quay một chương trình tạp kỹ, trong khoảng thời gian này không thể mang trợ lý đi cùng, em cứ tự đi chơi mấy ngày đi." Gói lại hai món đồ, Thẩm Boss quyết định cho nhân viên của mình nghỉ.
Tiểu Nhã ủy khuất nói: "Chúng ta không thể ở cùng nhau sao? Vậy em tự mua vé đi theo được không? Em còn chưa đi Lâm Thành lần nào."
Lần đầu tiên nhìn thấy có người vội vã muốn đi làm, Thẩm Dĩ Hạ vui vẻ nói: "Cũng được, đúng lúc thay chị khảo sát một chút hoàn cảnh chung quanh ở đó."
Chương trình tạp kỹ này có mức độ tự do rất cao, khách mời có thể thương lượng với dân làng, những người dẫn đầu về các dự án và điểm tham quan mà họ muốn trải nghiệm.
"Cám ơn Hạ Hạ, em giúp chị thu dọn hành lý trước." Tiểu Nhã hai mắt sáng lên.
"Ừm, mang theo một ít quần áo hàng ngày là được, thu dọn đồ đạc xong đi gặp Kỷ Lan ăn cơm."
Thẩm Dĩ Hạ bật máy tính lên để kiểm tra thông tin liên quan về Nghĩa Đô và làng Tiêu Sơn do tổ đạo diễn gửi đến, đồng thời tìm kiếm thông tin bổ sung trên Internet. Nếu đã nhận thì phải có trách nhiệm, có thể đối với những người nổi tiếng mà nói, loại hình tạp kỹ này sẽ không còn nữa, nhưng người dân thôn Tiêu Sơn có lẽ cả đời chỉ có một cơ hội như vậy để cho nhân dân cả nước thấy được quê hương của mình.
Tại bệnh viện Đế đô, Dịch Thế An đang phẫu thuật cho một bệnh nhân bị gãy xương, do gãy khá nhiều chỗ lại nằm ở vị trí phức tạp nên ca phẫu thuật đã kéo dài 5 giờ đồng hồ.
Tấm thép cuối cùng được cố định, y tá lưu động lau mồ hôi trên trán cô, vết thương được khâu lại từng chút một, trong mắt Dịch Thế An không nhìn ra mỏi mệt, động tác vẫn đều đặn chuẩn xác như cũ.
Đèn phẫu thuật chuyển từ đỏ sang xanh, tâm trạng người nhà chờ bên ngoài cũng trở nên sáng sủa.
Thay đồ phẫu thuật rồi đi đến văn phòng, Dịch Thế An cầm cốc nước lên uống mạnh, sau khi bổ sung nước xong thì bắt đầu xử lý chỉ định của bác sĩ hậu phẫu. Hoàn thành công việc, cô nhắm mắt lại và dựa vào ghế để giảm bớt sự cứng đờ của cơ thể do đứng lâu, tay phải xoa nhẹ các khớp nhân tạo trên tay cầm của cốc.*
*Chỗ này hình như cái cốc uống nước của bác sĩ Dịch là hình xương bàn tay á mọi người =)))))). (右手轻轻摩擦杯柄处的仿真骨节 đây là câu gốc)
Cốc cốc cốc — Mạnh Lị rón rén đi vào văn phòng, Dịch Thế An chậm rãi mở mắt ra.
"Đồ ăn trong căng tin đã chuẩn bị xong, bác sĩ Dịch, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Mạnh Lị khẽ nói.
"Được."
Hai người cùng nhau đến nhà ăn với một số ít người, ăn món xào do đại thúc trong nhà ăn làm.
"Ngài bình thường có xem phim không? Tôi mời ngài xem 《xanh đen》của Hạ Hạ." Mạnh Lị vừa ăn vừa nói.
Nghe tên người cùng bộ điện ảnh quen thuộc, Dịch Thế An nhất thời không biết phải đáp lại người hâm mộ trung thành của ai đó như thế nào.
"Tôi xem qua rồi." Dịch Thế An thành thật nói.
Mạnh Lị có chút kinh ngạc: "A, không phải ngày mai mới công chiếu sao?"
Không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết cho Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An nhẹ nhàng nói: "Một người bạn đã đưa cho tôi thư mời tham dự buổi ra mắt."
"Oa, bạn của ngài thật lợi hại. Tôi đã tham gia nhiều lần rút thăm trúng thưởng nhưng không có vé."
"Vậy bạn của ngài có biết hành trình sắp tới của Hạ Hạ không? Nghe nói có rất nhiều chương trình đều đang tìm kiếm nàng, không biết nàng sẽ chọn cái nào." Mạnh Lị nhỏ giọng nói.
Thấy động tác của Mạnh Lị giống như có liên hệ ngầm, Dịch Thời An trầm mặc một hồi.
"... Nàng không nói, đến lúc đó cô chẳng phải sẽ biết sao?"
"Đây không phải là tò mò sao? Tôi chỉ nghe thôi, không truyền đi lung tung."
"Ngài cảm thấy bộ phim thế nào nha? Hãy để tôi phỏng vấn những người qua đường về ấn tượng thực sự của họ."
... Không hổ là fan của Thẩm Dĩ Hạ.
"Đẹp mắt." Dịch Thế An nhẹ giọng nói.
Mạnh Lị nghe xong cười càng mừng hơn, "Xem ra mị lực của Hạ Hạ lại tăng lên, từ miệng của ngài có thể nghe được hai chữ này nhất định là cực kì đẹp đẽ a!"
Dịch Thế An trong lòng có chút vi diệu, chuyển đề tài nói: "Ăn cơm thật ngon đi."
"Được được được, lần sau có chương trình gì tôi sẽ nói cho ngài a, tranh thủ đem ngài thành Thánh nữ quả, tức là fan của Hạ Hạ." Mạnh Lị thập phần vui vẻ.
Đèn ở tầng dưới đã lâu không sáng lên, Thẩm Dĩ Hạ bấm gọi "Bác sĩ An".
"Alo." Một thanh âm không rõ rệt truyền ra từ ống nghe.
"Là tôi, Thẩm Dĩ Hạ." Giọng nói trong trẻo lại dễ nghe.
"Dĩ Hạ a, chào buổi tối." Dịch Thời An giảm tốc độ đạp xe.
Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ, ôn nhu nói: "Chào buổi tối, khi nào cô có thời gian thì đến lấy một số đồ đi, tôi sắp phải đi công tác."
"Mười phút nữa có được không, tôi sắp về đến nhà rồi."
"Được, tôi chờ cô." Âm cuối hơi cao lên.
Bên kia sau khi cúp điện thoại, Dịch Thế An nhanh chóng đạp lên bàn đạp, biến thành một cơn gió.
Một đường đi đến lầu tám, Dịch Thời An nhẹ nhàng bấm chuông cửa.
Thẩm Dĩ Hạ quần áo chỉnh tề nhìn xem bác sĩ Dịch với mái tóc hơi có vẻ lộn xộn còn đeo một chiếc túi xách ngoài cửa gợi lên khóe môi.
"Vào đi, dép lê bên ngoài chuẩn bị cho cô."
Đôi dép cá mập kiểu hoạt hình mang có chút không quen nhưng lại vừa chân một cách bất ngờ, Dịch Thế An đóng cửa và bước vào phòng khách.
Thẩm Dĩ Hạ đưa cô đến ghế sô pha, ra hiệu cho cô kiểm tra bộ cờ và trang phục trên bàn trà.
"Trang phục là Đan Giang Đàm nổi danh sử dụng biểu diễn, mẹ cô hẳn là sẽ thích. Bàn cờ cũng là xuất từ địa sư chi thủ, cô xem một chút có hợp ý không?"
Nghe Thẩm Dĩ Hạ giới thiệu, Dịch Thế An thụ sủng nhược kinh, cô chỉ nghĩ để nàng hỗ trợ giới thiệu cho mình, kết quả tất cả những gì cô nhận được đều là bảo vật.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn thấu tâm tư của tiểu quả hồng, lên tiếng nói: "Không cần cảm thấy ngại khi nhận chúng, đồ tốt chỉ có giá trị hơn khi ở trong tay của những người yêu thích chúng."
"...Cảm ơn, tiền trả cô như thế nào?" Dịch Thế An không muốn lãng phí tâm ý của nàng, mặc dù những thứ như trang phục Đan Giang Đàm không phải dùng tiền là mua được, nhưng cô không có vật gì khác để đáp lại.
Thẩm Dĩ Hạ cười một cách thần bí, đưa tay vuốt tóc Dịch Thế An, nhân tiện véo má non mềm của cô. Cổ tê rần, Dịch Thế An cảm thấy lỗ tai nóng ran.
"Muốn cho tiền a, nhưng đây không phải có tiền là có thể đổi nga ~" Giọng điệu tựa hồ đang trêu chọc một đứa trẻ.
Nhẹ nhàng xoa đầu người trước mặt đã gục xuống, Thẩm Dĩ Hạ tâm tình vô cùng vui vẻ: "Nợ trước đi, đổi lấy một cái ân tình của Dịch đại giáo thụ."
Dịch Thế An không biết mình làm thế nào mơ mơ hồ hồ cầm đồ vật về nhà, chỉ nhớ rõ cuối cùng người kia nói với cô Trung thu gặp, và dường như còn có một mùi thơm dễ chịu còn sót lại ở chóp mũi của mình.
Đặt đồ trong tay xuống, Dịch Thế An sờ sờ lỗ tai, nóng đến dọa người, vội uống cốc nước rồi chạy đi tắm gội.
Đưa tiễn Dịch Thế An, Thẩm Dĩ Hạ cười đến gãy lưng rồi, cũng không biết tiểu quả hồng ngây ngô nhà nàng có bị cháy hỏng rồi không.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghề nghiệp nào cũng đáng được tôn trọng, đều có sự vất vả và thú vị riêng. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ không quên ý định ban đầu của mình khi bạn gặp khó khăn, và tôi cũng hy vọng rằng những nhân vật trong ngòi bút của tôi có thể mang lại một chút vui vẻ cho cuộc sống nặng nề của bạn.
Và câu đố không có giải: Khi nào thì Mạnh Lị sẽ phát hiện ra rằng hai người đó có gian tình.
Young: Hạ Hạ chị ta quá yêu nghiệt rồi, tiểu quả hồng kia không rụng cũng uổng =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT