Dịch mẫu ngâm nga một bài hát, gõ vang cánh cửa đóng chặt ở phòng con gái, "Con yêu chưa viết xong sao, Hạ Hạ đã đi về rồi."

Dịch Thế An mở cửa, kính cận che đi cảm xúc nơi đáy mắt, "Vẫn chưa xong, mẹ nghỉ ngơi trước đi."

"Được rồi, à phải ta vừa mới bảo người giúp các con đổi thẻ thang máy, đưa thẻ của con cho ta đi." Dịch mẫu giơ bàn tay phải ra, yêu cầu trao thẻ.

Dịch Thế An khoanh tay lại, ngụ ý: "Mẹ cứ như vậy bán đứng con sao?"

"Còn nói nhảm cái gì đây chứ, Hạ Hạ có thể đem con ăn mất à?" Dịch mẫu tức giận nói, "Mau đưa cho mẹ, đứa nhỏ ấy cứ chạy lên chạy xuống như vậy thật sự rất mệt mỏi."

"Mẹ đã nói với cô ấy những gì về con?" Dịch Thế An vò đã mẻ không sợ rơi.

Dịch mẫu khó hiểu: "Ta không nói gì cả, mẹ ruột của con còn có thể hại con sao?"

Con thấy người giống mẹ ruột cô ấy hơn.

Thấy Dịch Thế An không hề bị lay động, Dịch mẫu trực tiếp động thủ đi thẳng đến móc túi quần của cô.

"Dừng dừng dừng, mẹ đưa thẻ của cô ấy cho con đi, ngày mai con sẽ đi đổi." Dịch Thế An vội vàng ngăn mẹ mình lại.

Tại sao hai nữ nhân này đều bá đạo như thế.

"Thật sao?" Ánh mắt Dịch mẫu lộ ra vẻ nghi hoặc.

Dịch Thế An bất đắc dĩ: "Thật. Con còn đang bận, mẹ tự chơi một mình nhé."

Dịch mẫu nhận được câu trả lời đồng ý, vui vẻ đem thẻ đưa cho con gái rồi rời đi.

Về đến nhà, Thẩm Dĩ Hạ nằm lên sofa, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Lấy điện thoại di động ra đăng lên Weibo một câu ẩn ý.

Thẩm Dĩ Hạ: [ Tết Trung thu vui vẻ, cảm ơn vì đã gặp nhau. ] chín ô ảnh bổ sung những tấm ngoài lề được chụp lúc thu chương trình, ở giữa là ảnh chụp chung với khung cảnh sáng rực rỡ nơi đồi núi mà họ đã leo.

[ A a a, Hạ Hạ thật xinh đẹp, chúc cho lời nguyện cầu của chị thành sự thật! ] [ Có chút gợi nhớ về không khí ở châu Âu, phong cảnh thật đẹp nhưng người mới là tuyệt sắc. ] [ Tôi không phải người duy nhất tò mò về điều Hạ Hạ viết đấy chứ? ]

[ +1, tổ chương trình có đây không? Nơi này có tiếng hô của quần chúng. ] [ Trả lời lầu trên, may mắn được tham gia buổi quay, người trong cuộc che chắn rất kỹ, cũng không chụp được ảnh. ] [ Hahaha, xem ra Hạ Hạ của chúng ta thật sự lo lắng việc nói ra mất linh a. ]

Xem bình luận của mọi người Thẩm Dĩ Hạ cười một tiếng, trả lời Thẩm Dĩ Hạ hôm nay công bố sao: [ Đợi đến ngày nào đó ước nguyện thành sự thật sẽ nói cho các bạn biết. ]

[ Mẹ ơi, tiền đồ ơi, tôi bị lật bài. Tỷ Tỷ làm ơn up chính diện cho em đi mà, mặt trái cũng được. ] [ Soạt soạt soạt cọ, đánh hơi được mùi bát quái. ]

Thẩm Dĩ Hạ lắc đầu, không quan tâm đến các fan đang nháo nhào bên dưới nữa.

Tỉnh táo lại, Thẩm Dĩ Hạ nghĩ tới chuyện cũ mà Dịch mẫu không nói rõ, đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhíu lại rồi giãn ra.

Quên đi, ngày tháng còn dài, chuyện nhất thời này cũng không vội.

Điện thoại rung lên, quản lý nhà mình đã đánh hơi tới rồi.

Kỷ Lan: [ Thế nào rồi, không có quấy rầy em chứ. ]

Kỷ lan: [ Nghe lén. jpg ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Thật ngại quá để chị thất vọng rồi. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Bất quá mẹ của cô ấy ngược lại rất thích em. ]

Kỷ Lan: [ Khá lắm, cái này gọi là nàng dâu xấu gặp ba mẹ chồng phải không? ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Chị mới xấu, là trùng hợp mà thôi. ]

Kỷ Lan: [ Chị xấu, chị xấu, báo cho em một tin tốt. ]

Kỷ Lan: [ Chương trình lần này rất thành công, ngành du lịch và nông sản ở Nghĩa Đô đều trở nên nổi tiếng hơn. ]

Thẩm Dĩ Hạ: [ Vậy thì tốt, giúp đỡ được điểm nào hay điểm đó. ]

Ngày thứ hai, sau khi đưa mẹ lên máy bay, Dịch Thế An lái xe đến trường đua ngựa tìm Vinh Tranh.

Trên sân huấn luyện, Vinh Tranh đang cưỡi con ngựa yêu thích của mình vượt qua từng chướng ngại vật, Dịch Thế An dừng lại quan sát từ xa.

Kết thúc một vòng huấn luyện, Vinh Tranh giao ngựa cho nhân viên công tác tiến hành chăm sóc, bản thân anh thì đến khu nghỉ ngơi gặp bạn tốt.

"Có chuyện gì sao chị cả, hiếm khi có dịp chị chủ động hẹn gặp em." Vinh Tranh vừa nói vừa cởi mũ bảo hiểm, "Ai mệt chết em, không thử một chút đi, cũng lâu rồi chị không có cưỡi nhỉ?"

"Không có việc gì, ra giải sầu một chút."

Thiếu nữ hồn nhiên hoạt bát đáng yêu từ phía sau chạy tới, hai tay ôm cổ Vinh Tranh, "chốc", hôn một cái lên mặt hắn.

Vinh Tranh tách cô gái ra, "Ngồi xuống ngồi xuống, đây là chị cả của anh, chị ấy đã bảo vệ anh từ nhỏ tới lớn."

Dịch Thế An nhàn nhạt nhìn hai người họ, không chút gợn sóng.

"Chào chị, em tên Tịch Hạ Nguyệt, là bạn gái của Vinh Tranh." Thiếu nữ ngoan ngoãn nghiêng đầu giới thiệu bản thân.

"Xin chào, Dịch Thế An."

"Chị gái của anh thật lạnh lùng, không giống anh chút nào." Tịch Hạ Nguyệt đến gần Vinh Tranh khẽ nói.

"Khụ khụ, Nguyệt Nguyệt, em lại kia đi cưỡi ngựa một lát đi, anh cùng chị cả nói chuyện một chút." Vinh Tranh hắng giọng để che giấu sự xấu hổ của mình, dỗ dành Tịch Hạ Nguyệt rời đi.

"Được rồi, gặp lại sau tỷ tỷ."

Vinh Tranh xoa xoa mũi một cái, "Ha ha ha, để chị chê cười rồi."

"Người trẻ tuổi bây giờ đều thích gọi người khác là tỷ sao?"

"Hả? Rất nhiều cô gái nhỏ thích gọi người lớn hơn mình là tỷ tỷ, biểu thị sự kính trọng."

"Còn nam nhân thì sao?" Dịch Thế An thản nhiên nhấp một ngụm trà.

Vinh Tranh gõ ngón tay lên bàn, "Chuyện này phức tạp hơn, cần một tình huống để phân tích cụ thể."

Vinh Tranh nhỏ giọng bát quái nói: "Chẳng lẽ có người theo đuổi chị sao?"

Dịch Thế An tỏ vẻ chướng mắt với người đang muốn nhiều chuyện kia, Vinh Tranh thu hồi tò mò trên mặt, "Em chỉ là hỏi một chút thôi, chị không có hứng thú thì coi như xong."

"Vậy nếu có người đối xử rất tốt với cậu, bảo cậu gọi cô ấy là tỷ tỷ thì có ý gì?" Dịch Thế An nghịch chén trà trong tay ung dung hỏi.

"Đối xử với chị rất tốt? À không, ý em là nếu có một người như vậy, cô ấy hẳn là kiểu muội khống*." Vinh Tranh - nam nhân thẳng như sắt thép tư động liệt chuyện này vào tình chị em tương thân tương ái. Người này dám hỏi, người kia dám trả lời.

*Muội khống: yêu em gái điên cuồng.

"Muội khống?"

"Nói một cách đơn giản chính là thích chăm sóc các cô gái nhỏ hơn bản thân. Giống như chị thích xe việt dã còn em thích xe thể thao, vậy thì có thể nói em là xe thể thao khống." Vinh Tranh đưa ra so sánh.

"Vậy cô ấy đều sẽ đối xử với những người nhỏ tuổi hơn mình hệt thế sao?" Thế An đồng học truy vấn ngọn nguồn.

"Cái này cũng còn tùy, có người chỉ đối với một số, có người lại đối với tất cả."

"Ồ." Vậy thì cô không muốn trở thành dạng em gái như vậy.

Vinh Tranh xoa cằm, kỳ quái nói: "Nhưng rõ ràng chị rất ra dáng một tỷ tỷ rồi, ai mà lại có năng lực muốn trở thành tỷ tỷ của chị chứ?"

"Không có ai." Dịch Thế An đứng dậy đi tới phòng thay quần áo, "Giúp tôi chọn một con ngựa, tôi đi đổi trang bị."

Khoác lên mình bộ quần áo cưỡi ngựa ôm sát và đồ bảo hộ, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được đường cong cơ thể hoàn hảo.

"Đây, Breeze của chị, vẫn luôn cho người chăm sóc nó, không để người khác mua đi mất." Vinh Tranh dẫn ra bạch mã cao lớn tuấn mỹ.

*Breeze: gió nhẹ.

Dịch Thế An vươn tay vuốt ve bờm ngựa, Breeze thân mật nhích lại gần cọ đầu, "Không phải tôi đã bảo cậu đừng để nàng lại sao, đi theo tôi thật đáng tiếc, một năm không tới được mấy lần."

"Yên tâm, em có thuê người huấn luyện và cho tham gia thi đấu, sẽ không để lãng phí năng lực của nàng." Vinh Tranh giao dây cương cho Dịch Thế An.

Lên lưng ngựa, sau đó thực hiện bài tập huấn luyện khởi động đơn giản cùng thích ứng, Dịch Thế An cưỡi ngựa đến sân tập dự định chạy hết một vòng đầy chướng ngại vật.

Người và ngựa như hợp lại thành một cùng nhau bay lên không trung, tạo nên những nét vẽ đẹp mắt rồi hạ cánh nhẹ nhàng. Như cảm nhận được giọng nói của chủ nhân, Breeze rít một hơi chạy càng lúc càng nhanh, một người một ngựa vẽ ra phong cảnh tuyệt mỹ.

"Oa, chị ấy thật lợi hại. So với Kỳ Viễn còn tiêu sái hơn nhiều." Tịch Hạ Nguyệt đến chỗ Vinh Tranh, thưởng thức màn biểu diễn của Dịch Thế An - người đang rất phấn khích trong trường đua.

"Đó là đương nhiên, rõ ràng rất thích nhưng lại không chịu nhận dưỡng. Nói cái gì sẽ có chủ nhân thích hợp hơn, không muốn để cho Breeze bị vùi dập trong tay mình." Vinh Tranh thở dài nói.

"Em thấy Breeze cũng rất thích chị ấy nha, lâu như vậy không gặp vẫn để chị vuốt ve còn cọ đầu nữa."

"Ừm, huấn luyện viên nói Breeze mặc dù rất phối hợp nhưng tâm không đặt ở chỗ hắn." Vinh Tranh gật gật đầu, "Chờ bản thân chị ấy chị tiếp nhận đi, phàm phu tục tử chúng ta chỉ có thể góp chút sức mọn."

"Sao anh lại tốt với chị ấy như vậy?" Tịch Hạ Nguyệt ghen tị nói.

"Đừng nghĩ lung tung, chị ấy đã cứu mạng anh. Em đừng đề cập chuyện này với chị cả." Vinh Tranh không muốn nhiều lời.

Hoàn thành cả chặng đường, nỗi buồn không thể giải thích được trong lòng đã vơi đi nhiều, Dịch Thế An đích thân tắm mát cho Breeze để giải nhiệt, trao đổi tình cảm rồi để cô trở lại chuồng ngựa.

"Chị có biết bộ dạng của mình bây giờ như thế nào không?" Vinh Tranh đi tới trêu ghẹo.

"Cái gì?"

Vinh Tranh tiện tiện nói: "Một người bạc tình bạc nghĩa."

"... Phải, không so được với người tình cảm dồi dào như cậu." Dịch Thế An cũng không quay đầu lại, "Đi thôi, mời hai người ăn cơm."

Trở lại tiểu khu đỗ xe xong, Dịch Thế An đi bộ đến khu quản lý để đổi thẻ thang máy, quy trình nhanh chóng hoàn tất sau khi xác minh thông tin của chủ sở hữu.

Đem hai tấm thẻ giống nhau như đúc cất đi, Dịch Thế An hiếm khi được thưởng thức cảnh mặt trời ngã về tây ở tiểu khu.

Còn chưa bước ra khỏi cầu thang, xa xa liền trông thấy một người đàn ông gầy gò mặc đồng phục của nhân viên giao hàng ở khu vực cây xanh bên ngoài tòa nhà nhìn đông nhìn tây, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dịch Thế An bước chậm dần đi về phía một tòa nhà khác, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo hành tung của tên nam nhân.

Thấy Dịch Thế An đã đi xa, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lấy đồ giấu trong hộp ra bắt đầu làm việc, trong miệng thầm mắng: "Mẹ nó, cái tiểu khu hạng sang này phiền phức thật, camera mẹ nó đặt nhiều như vậy, xong việc nhất định phải đòi thêm ít tiền."

"Lão tử đúng là một thiên tài hắc hắc." Tên đạo tặc tự tán thưởng bản thân cải trang tốt.

"Cũng khá tốt." Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, gã ý thức được mình bị bại lộ, cầm dụng cụ lên cong chân chạy... Không nhúc nhích được.

Cổ áo bị nắm chặt kéo về sau, siết tên đấy không thở nổi, "Đại hiệp buông... buông tay, ta sắp ngạt chết rồi."

Dịch Thế An nới lỏng tay một chút, người đàn ông thấy thế lập tức ngồi xổm xuống, muốn chộp lấy cơ hội làm ve sầu thoát xác.

"Ai u." Dịch Thế An một cước đạp hắn bay đi ôm hôn đất mẹ, cởi chiếc áo vest màu vàng ra và trở tay hắn đem trói lại.

Nhặt mấy thiết bị chụp trộm cỡ nhỏ được giấu trong bụi hoa lên, Dịch Thế An nhàn nhạt nói: "Khai mau, đang làm cái gì?"

Thật xúi quẩy cô gái này sao sức lực lại lớn như vậy chứ, tên đàn ông âm thầm giãy giụa mở nút thắt, "Nữ hiệp tha mạng, tôi chỉ là nhất thời bị ma xuôi quỷ khiến đi thăm dò một chút cuộc sống về đêm của người giàu. Vừa lắp đặt thiết bị chưa kịp xong đã bị ngài phát hiện, tôi nhất định sẽ ăn năn xám hối, làm lại cuộc đời, làm một người thiện lương, ngài hãy bỏ qua cho tôi đi." Lời nói nửa thật nửa giả.

"Đừng uổng công phí sức, tôi đưa anh đến đồn cảnh sát." Dịch Thế An quỳ một gối xuống dùng camera gõ gõ đầu tên đạo tặc.

"Tôi nói tôi nói." Người đàn ông tức giận nói, "Tôi đến chụp ảnh Thẩm Dĩ Hạ, tôi là fan tư sinh* của cô ấy."

*Fan tư sinh: tên gọi của sasaeng fan trong tiếng Trung Quốc - những kẻ hâm mộ điên cuồng, cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng.

Dịch Thế An cau mày, thứ quỷ gì vậy. Cô thản nhiên bẻ mười ngón tay của hắn, dùng sức một chút người bên dưới liền kêu lên thảm thiết.

"Nói sự thật." Giọng điệu tức giận.

"Ô ô ô ta là một paparazzi, nghe nói cô ấy ở đây nên muốn đến chụp hình tạo tin lớn." Tên nam nhân đau ra nước mắt.

"Tính danh, tuổi, tên công ty, còn đồng bọn hay không. Nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Người đàn ông trả lời từng cái một, khăng khăng không có đồng bọn.

"Mong rằng ngươi thành thật, đợi ở đó tôi gọi cảnh sát tới đón đi." Dịch Thế An gọi báo cáo tình huống cho cảnh sát.

Hắn liền tái mặt đi vì sợ hãi điên cuồng giãy dụa, "Cái người này thế nào không nói đạo lý, ta đã khai cả rồi mà còn báo cảnh sát. Mẹ kiếp khốn nạn... Ngô ngô ngô. "

Dùng mũ chặn miệng lại, thế giới yên tĩnh.

Thực hiện ghi chép xong, Dịch Thế An chạy về tiểu khu, yêu cầu nhân viên an ninh kiểm tra những điểm mù còn lại.

Vương thúc an bài người dưới trướng xong xuôi, quay đầu lại nói: "Thật xin lỗi a Dịch giáo sư, hắn ngụy trang quá tốt, thành công đánh lừa chúng tôi để vào trong."

"Nên tăng thêm các thiết bị đi, tôi sẽ thảo luận với các chủ sở hữu khác. Về sau nhớ kiểm tra kỹ đối chiếu với thông tin đơn đặt hàng."

"Nhất định, nhất định, ngài đi làm việc trước đi, nơi này giao lại cho chúng tôi."

Nhấn chuông cửa, Dịch Thế An dựa vào tường khoanh tay chờ đợi.

Thẩm Dĩ Hạ mở cửa nhìn Dịch Thế An đang xịu mặt, nói thầm trong lòng: Này làm sao lại khổ đại cừu thâm* như vậy, hôm qua cũng không có làm gì em. Rượu là chính em uống, chữ cũng là chính em đánh, không liên quan gì đến chị nha.

*Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng

"Muốn vào không?" Thẩm Dĩ Hạ thăm dò hỏi.

"Ừm."

"Vậy thì vào đi." Thẩm Dĩ Hạ lấy đôi dép lê đặt trước mặt Dịch Thế An.

Dịch Thế An bước vào cửa, đi thẳng đến cửa sổ sát đất, đảo mắt một vòng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Thẩm Dĩ Hạ.

Cô lấy bằng chứng chụp được trong album ảnh ra, đưa điện thoại cho Thẩm Dĩ Hạ, "Có người muốn chụp trộm cô, có lẽ muốn tống tiền, cẩn thận một chút."

Thẩm Dĩ Hạ trầm mặc lật xem chứng cứ cùng biên lai, trả lại điện thoại, trầm giọng nói: "Cảm ơn, phiền cô gửi qua WeChat cho tôi."

"Ân, còn đây là thẻ thang máy của cô, có thể dùng được rồi." Dịch Thế An đưa tấm thẻ cho Thẩm Dĩ Hạ, đối diện với ánh mắt của nàng.

"Làm sao vậy?" Thẩm Dĩ Hạ ôn nhu hỏi.

Dịch Thế An cúi đầu nhìn đôi dép cá mập dưới chân, "Không có việc gì, tôi đi trước."

? Tác dụng chậm lớn như vậy sao

Đi được vài bước, quay đầu lại, "Fan tư sinh là cái gì?"

Thẩm Dĩ Hạ sững sờ, sắp xếp lời nói: "Những kẻ cực đoan nhân danh người hâm mộ để thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của mình, thích theo dõi cuộc sống riêng tư của những người nổi tiếng."

"Vậy cô còn có loại fan kỳ quái khác không?"

"Loại fan kỳ quái? Không có, fan tư sinh không tính là fan, tôi cũng rất ít khi gặp phải." Thẩm Dĩ Hạ không thể hiểu được vấn đề kỳ lạ của tiểu quả hồng nhà mình.

Vậy thì tôi là gì của cô?

Dịch Thế An đem vấn đề chôn dưới đáy lòng, nhìn chằm chằm Thẩm Dĩ Hạ rồi nói lời tạm biệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Dĩ Hạ: Có người phỉ báng tôi.

Dịch Thế An: Đúng đúng đúng hắn nói hươu nói vượn.

Thẩm Dĩ Hạ: Em còn không biết xấu hổ nói như vậy, trực tiếp hỏi chị không được sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play