"Anh ơi." Tôi nghẹn ngào gọi.

"Ừ?" Anh tập trung bôi thuốc, cúi đầu gật đầu nhẹ.

"Xin lỗi... Em không ngoan, vừa rồi em không nên nói to tiếng như vậy."

Tôi cúi đầu, vì tôi biết, tôi không có lý do để trách anh.

Tôi không thể trách người đối xử tốt với tôi như vậy.

"Không sao." Anh bôi xong, lông mày thả lỏng, xoa đầu tôi, "Cũng là anh quá nóng vội."

Anh xoa đầu tôi như thường lệ, giống như những ngày đêm chúng tôi đã trải qua.

Bầu không khí dần dần thư thái lại, như thể cái lần tỏ tình ngượng ngùng ấy chưa từng xảy ra, tôi vẫn là em gái được anh che chở trong lòng bàn tay. Lúc quay về thì đã quá muộn không thể gọi taxi, bệnh viện gần nhà nên bố mẹ đã thỏa thuận đi bộ về nhà.

Là anh cõng tôi trên lưng.

Tôi nằm trên lưng anh, như tựa vào cả thế giới này.

Vai anh rộng và chắc khỏe, qua lớp áo phông mỏng manh, mùi hương thơm tho thoang thoảng. Đó là mùi hương vô cùng quen thuộc, như con chim non trở về tổ ấm, đủ đầy sự an toàn để đối phó với mọi thứ. Tôi đặt chéo hai tay lên cổ anh, đầu ngã xuống vai anh, âm thầm ngửi mùi hương của anh.

Như thể chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi không còn sợ hãi gì cả.

"Anh, anh còn nhớ lần anh cõng em trên lưng lúc nhỏ không?" Tôi nhỏ nhẹ hỏi.

Anh ngơ ngác một lúc như nhớ lại chuyện vui thời thơ ấu, cười nhẹ bảo "Nhớ."

"Anh nhớ khi mới về nhà, em cứ không cười không khóc, như một khối gỗ. Nhưng ngày đó, em khóc giống như một chú mèo con."

Lúc đó tôi mới đến nhà của gia đình Tô Tiện chưa lâu, giống như một chú mèo mới đến môi trường mới đầy áp lực.

Tôi luôn núp trong một góc, lặng lẽ nhìn Tô Tiện cùng bố mẹ anh ấy, sợ tiếp xúc, sợ mình sẽ bị bỏ lại lần nữa. Nhưng một ngày nọ, tôi bị lạc.

Tôi đi khắp nơi tìm kiếm, tìm mãi không thấy bố mẹ nuôi và anh trai.

Khắp nơi đều là những người cao lớn, có cả vài người đàn ông mỉm cười tiếp cận tôi nhưng họ khiến tôi sợ hãi, họ cầm kẹo hỏi tôi có muốn về nhà với họ không.

Tôi hoảng loạn chạy đi.

Ngày đó trời mưa to, cuối cùng tôi ôm đầu gối ngồi dưới một hiên nhà xa lạ khóc thút thít. Chợt ngước mắt lên, tôi nhìn thấy Tô Tiện đang đội mưa chạy đến.

Tôi khóc và lao vào lòng anh ấy, hỏi liệu họ có cần tôi không.

Lúc đó anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, nhưng anh ấy kiên định nhìn tôi, vuốt má tôi một cách nhẹ nhàng và vững chãi

"Anh không bao giờ bỏ rơi em."

Đó là lời khởi đầu cho cuộc đời mới của tôi, lúc đó tôi 7 tuổi, câu nói đó như một điệu nhạc khai màn, tôi chưa bao giờ quên.

Nhưng Tô Tiện, vị trí của anh ấy trong lòng tôi càng ngày càng tăng lên.

Anh ấy nhớ...

Nhưng liệu anh ấy có đối xử tốt với tôi chỉ vì thương xót hay không?

Tôi bỗng nhiên muốn khóc.

"Em thật sự... không thể thích anh sao?"

Anh ấy ngạc nhiên, sau một lúc im lặng, giọng nói bình tĩnh vang lên:

"Nghiên Nghiên, em còn nhỏ, có thể chưa phân biệt được tình yêu và sự phụ thuộc. Lúc em còn nhỏ, em đã chịu rất nhiều tổn thương, bố mẹ và anh đã mong em không bị ảnh hưởng, vì vậy lúc nào cũng cưng chiều em.”

"Có thể là em nhầm lẫn sự lệ thuộc với tình cảm nam nữ, nhưng sau này em sẽ phân biệt được."

Tôi hơi vội, "Em có thể phân biệt được ngay bây giờ! Em không phải là trẻ con nữa, làm sao không phân biệt được thích hay phụ thuộc."

Tôi nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, nhưng không có nghĩa là tôi không biết yêu là gì.

"Anh có cảm giác là em không phân biệt được, hay là anh sợ?! " Tôi hơi lỡ lời, chỉ là muốn nói ra suy nghĩ của mình.

"Tô Nghiên." Giọng nói của anh ấy trầm xuống vài phần, gọi tên của tôi như một lời cảnh cáo.

Anh ấy hiếm khi dùng giọng như vậy, nhưng một khi dùng, tôi biết là không có lời nào của tôi còn hiệu quả nữa.

Tôi im lặng.

Chỉ là giận dữ cắn chặt răng, vô thức ôm chặt anh ấy hơn.

Một lúc sau, anh ấy thở dài, lời nói nhẹ nhàng hơn, "Nghiên Nghiên, thả lỏng đi."

Đột nhiên nhận ra rằng tôi vẫn đang ở trên lưng anh ấy

Ngực tôi, vẫn đang dính vào lưng anh ấy…

Tôi bỗng đỏ mặt, nhưng vẫn cố chấp không buông ra.

"Nghiên Nghiên, anh biết hôm nay em rất khổ sở. Nhưng em khi lớn lên, sau này em sẽ đi đến những nơi khác, gặp gỡ nhiều người hơn. Một ngày nào đó, em sẽ quên đi những điều này, và sống cuộc đời mà em mơ ước”

Anh ấy nói với sự bình tĩnh khác thường, giống như người lớn đang dạy bảo đứa trẻ.

Nhưng anh ấy không phải lúc nào cũng như vậy.

Tôi sắp khóc rồi, "Nhưng cuộc đời mà em mơ ước có anh, em không thể thiếu anh..."

"Anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, Nghiên Nghiên."

Mắt tôi lóe sáng, rồi lại nhạt đi, "Chỉ với tư cách là một người trong gia đình đúng không?"

"Đúng, em là em gái của anh, điều này sẽ không thay đổi."

Tôi nghẹn ngào, trái tim như bị xé ra từng mảnh, nhấn mạnh: "Nhưng nếu em không muốn thì cũng không thể làm em gái của anh nữa sao?"

Anh ấy im lặng một lúc, trả lời: "Đúng Vậy."

Tôi cảm thấy mình không thể thở nổi.

Tôi nằm sấp trên lưng anh ấy, cảm thấy cả thế giới đang rung chuyển.

"Được rồi, em hiểu rồi, anh trai." Tôi cảm thấy giọng nói phát ra không còn giống của bản thân nữa rồi.

"Được rồi, nếu em hiểu thì tốt." Anh ấy cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu thấy em không vui, bố mẹ chắc chắn sẽ lo lắng."

"Những gì xảy ra hôm nay, em hãy quên đi, anh cũng sẽ quên đi. Đợi mặt trời mọc vào ngày mai, hai chúng ta sẽ như ngày xưa."

Như ngày xưa?

Nhìn vào khuôn mặt anh ấy, gọi anh ấy bằng cái tên thân mật như trước khi tỏ tình, vui đùa với anh ấy như trước đây?

Làm sao tôi có thể làm được.

Nhưng khi ngày mai đến, anh ấy thực sự chỉ coi tôi là em gái, trong lòng vẫn cách biệt bởi một vực thẳm không bao giờ có thể vượt qua.

Có lẽ đến lúc đó, anh ấy không thể giúp tôi như thế này, có lẽ tôi sẽ không thể đứng vững bên cạnh anh ấy một cách can đảm và tự tin nữa.

Bỗng dưng, tôi mong muốn con đường này dài thêm chút, dài thêm chút... không bao giờ đi đến hồi kết.

Tôi trốn trong chăn khóc suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, nhưng lại trốn trong phòng không dám ra ngoài.

Tôi không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào, thực sự không biết.

"Nghiên Nghiên, đã ăn sáng chưa?" Mẹ tôi nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài.

Tôi lấy lại bình tĩnh, mặc quần áo xong rồi ra ngoài.

Phòng khách được phủ một tầng ánh nắng mặt trời chan hòa.

Tôi nhìn thoáng qua anh ấy, chỉ thấy anh đang ngồi bên bàn đang ăn sáng, ánh nắng mặt trời rơi trên người anh, vẫn là phong thái rạng rỡ như mọi khi.

Đối với tôi, anh ấy là mặt trời duy nhất, tỏa ra thứ nhiệt độ nóng bỏng, chỉ cần có anh ở bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy an tâm.

Nhưng bây giờ tôi không dám nhìn anh ấy.

Có vẻ như… tôi đã mất đi tư cách để nhìn anh ấy.

Tôi nhịn sự cay đắng trong lòng, chọn một vị trí đối diện chéo với anh ấy, ngồi xuống và nhìn vào bát cháo một cách lặng lẽ.

Cạch.

Anh ấy đẩy ghế đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh tôi.

"Anh múc cho." Anh ấy lấy bát cháo trong tay tôi, động tác múc nhanh nhẹn và cẩn thận, "Cẩn thận nóng nhé."

Tôi khựng lại, hơi thở của tôi như dừng lại đi.

Anh ấy đặt chén cháo trước mặt tôi cùng với nụ cười trêu ghẹo trên môi.

"Mặt trời sắp lặn rồi mà em mới thức dậy. Thật giống một bé mèo lười biếng."

Tôi nhìn chằm chằm anh ấy với đôi mắt đầy căng thẳng.

Tôi không hiểu.

Ý anh ấy là gì, tại sao anh ấy vẫn nói chuyện với tôi như vậy?

"Mẹ của em nói đúng đấy, sau khi kỳ thi cũng cần thư giãn chứ không phải căng thẳng quá mức. Sắp xếp giờ giấc không tốt sẽ làm giảm nhan sắc đấy."

"Em quên rồi à? Sau khi kì thi đại học, anh còn đưa em đi chơi nữa kìa," anh trai tôi nhún vai, "Không phải lúc nào cũng điều khiển em đâu. À, anh chỉ là người trông trẻ thôi."

Tôi nhìn anh ấy, trong tim như có cảm giác bay bổng, rồi từ từ rơi xuống.

Cuối cùng chỉ còn lại cảm giác chua xót không thể nói thành lời.

Liệu anh ấy có quyết định không để ý tới những gì đã xảy ra?

Chỉ làm anh trai?

"Ăn nhiều đi, đừng vận động quá sức tại kỳ huấn luyện quân sự. Khi đó không có mặt anh, không ai chăm sóc em đâu," anh ấy nhếch môi, thái độ trêu ghẹo nhưng mang theo sự quan tâm.

Ha, chỉ làm anh trai thôi hả?

"Ừ, em sẽ ăn. Anh không cần lo, em không phải là sống không được nếu thiếu anh," tôi cắn răng trả lời, cúi đầu không nhìn anh ấy.

Giọng nói của tôi có vẻ nặng nề, không biết anh ấy sẽ có biểu cảm gì.

Nhưng tôi đã không còn quan tâm.

Một cơn chua xót trong ngực lan rộng như một dòng thủy triều dồn dập.

Tôi ăn xong liền vội vã chạy trở lại phòng mình.

Làm sao bây giờ, có vẻ tôi vẫn không thể làm được.

Tôi đang hoảng loạn, vì vậy tôi đã gửi tin nhắn cho Đinh Thiến.

Đinh Thiến là bạn của tôi từ cấp 1 đến cấp 3, chúng tôi biết tất cả mọi thứ về nhau, bao gồm bí mật rằng tôi là đứa con nuôi, còn có... tôi thích Tô Tiện.

Cô ấy còn ngạc nhiên hơn tôi, "Làm sao có thể! Ánh mắt của anh trai cậu đối với cậu đúng là yêu, theo kinh nghiệm xem phim của tớ hơn mười năm, chắc chắn là có cảm tình với cậu đấy."

Tôi muốn khóc, "Không... anh ấy không thích tớ, chỉ xem tớ như em gái thôi."

Đinh Thiến quyết đoán nói ở phía kia điện thoại, để tôi không từ bỏ cô ấy còn đưa ra một cách để kiểm tra xem người đó có coi tôi là em gái hay không.

Sau vài ngày hoàn thành đăng ký nguyện vọng, tôi đợi cơ hội.

Ba đi công tác, mẹ đến nhà ông nội. Buổi tối chỉ còn lại tôi và Tô Tiện

Tôi do dự rất lâu, sau khi tắm xong, tôi đã thay vào bộ đồ ngủ lụa gợi cảm mà Đinh Thiến đã giúp tôi chọn.

Bộ đồ ngủ có đường xẻ ngực, chỉ có hai dây nhỏ trên vai, để lộ nước da trắng mịn của tôi. Hở bạo quá rồi…

Tôi nhìn vào gương là gương mặt đỏ bừng của cô gái mới lớn, phân vân không biết có nên làm như vậy hay không.

Thôi toang thì toang.

Tôi quyết tâm, đi đến cửa phòng của Tô Tiện, đẩy cửa mở, nửa người ngó vào.

Tôi cảm thấy khuôn mặt của mình đỏ như gấc, giọng nói cũng khó nghe.

"Anh trai, em nóng quá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play