Nhưng Hạ Uyển Đồng là ai chứ?

Dù gì cũng không còn là vị Đại tiểu thư ngu ngốc chỉ biết đánh đánh giết giết kia.

“Mong Hoàng thượng minh dám. Thần nữ hiện tại chỉ muốn được yên ổn mà sống, không cầu gì cả.”

“Huống hồ… thân nữ nhi này của thần… không còn phụ mẫu. Thực sự cũng không thể… làm sao cử hành hôn lễ. Thần nữ không muốn làm trò cười cho thiên hạ.”

Nói tới đây Hạ Uyển Đồng vẫn cuối người sát đất, bày ra bộ dạng uất ức khó tả.

“Đây… Thật khó cho ngươi…”

Thanh Đế tỏ ra như xót thương cho Hạ Uyển Đồng, bộ dạng vô cùng chân thật.

Trong lòng Hạ Uyển Đồng thầm khen, nếu như ở thời hiện đại thì đám người này có lẽ nên làm diễn viên, chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Hoặc làm chính trị có khi lại có chỗ đứng.

Hạ Uyển Đồng biết chắc chắn Thanh Đế sẽ đồng ý, thậm chí vì nàng chủ động cầu tình mà cho nàng chút ân huệ gì đó.

Chút chuyện đánh vào lòng người này, còn có thể khác sao?

Mà Hàn Dạ Nguyệt cảm thấy Hạ tiểu thư này có vẻ đã thay đổi, lại có thể biết đoán lòng người.

Nếu là nàng ta lúc trước, chỉ cần có người nói giúp như thế, hẳn sẽ vui tới mức nở hoa.

“Mong Hoàng thượng chấp thuận…”

Hạ Uyển Đồng cúi thấp người hơn.

Thật ra nàng rất bài xích cái quy tắc gì đó quỳ lạy thứ bậc này, nhưng buộc lòng thích nghi.

Dù sao nàng cần bảo vệ mạng, có mạng có tất cả.

“Trẫm… Được rồi, ta chấp thuận.”

Thanh Đế nhắm mắt người mặt lên trời, như thể hiện sự nuối tiếc khó có.

Hạ Uyển Đồng làm động tác chuẩn bị tạ ơn thì Hàn vương đã lên tiếng.

“Hoàng thượng xem, nữ nhi độc nhất còn lại của Hạ tướng lại lưu lạc thì e rằng tổn hại thanh danh. Thần nghĩ nên cho vị Hạ tiểu thư này một danh phận gì đó, an yên cả đời, mà không thể bị ai nói ra nói vào.”

Giọng nói của hắn vô cùng kiên quyết, cứ như đây là lẽ phải.

Nghe xong, Hạ Uyển Như lộp bộp cảm giác như nàng bị hắn ta làm khó, bảo toàn mạng là ổn rồi, có cần phải xin thêm cái thứ danh phận chết tiệt kia không.

Tên Thanh đế này mà nhìn không thuận thì mạng nhỏ của nàng chắc tiêu rồi.

Hạ Uyển Đồng còn đang tìm cách, chưa biết nên mở lời thế nào thì đã thấy vẻ mặt Thanh đế có chút nhíu mày đăm chiêu.

“Hoàng thương minh xét, thần nữ chỉ mong một đời bình an, không muốn có thêm phiền phức, danh phận gì đó vẫn là không nên.”

Nàng thực sự gấp tới mức muốn rời khỏi đây rồi, các người chơi với nhau thì chơi đi, việc gì kéo nàng vào cái tròng này chứ.

“Được. Trẫm phong Hạ Uyển Đồng là Huyện chúa, bổng lộc hai trăm hộ huyện phía Tây kinh thành này. Vậy đi, dù sao đảm bảo cho Huyện chúa một đời không cơ cực.”

“Sau này… nếu như có ý trung nhân, cứ tìm trẫm làm chủ.”

Nói xong Thanh đế còn bày ra bộ mặt thương tiếc.

“Đa tạ Hoàng thượng ban ân. Thần nữ không có gì báo đáp, chỉ biết ghi tạ ân này.”

Hạ Uyển Đồng cúi sát đầu, thể hiện sự sợ hãi tôn kính.

Nhưng trong lòng có bao nhiêu phỉ nhổ, đây chẳng phải là nhét tiền vào miệng để được tiếng thơm.

Thanh đế cũng chỉ cho nàng bổng lộc cả đời vô lo, chứ không nói sẽ bảo vệ nàng một đời bình an.

Này là tự nàng phải lo cho bản thân mình rồi còn gì.

Nàng tự nhủ với bản thân, không sao cả, đi một bước tính một bước.

Có tiền sẽ có cách.

Bảo toàn mạng nhỏ của nàng đã.

Không thể vừa xuyên qua đã chết thì không ổn.

Hàn vương bên này nhếch miệng cười, chí ít đây là những gì mà hắn có thể làm cho Hạ tướng.

Phần đường còn lại vẫn là dựa vào Hạ tiểu thư rồi.

Hắn cũng không quản nhiều được.

“Thần này cả đêm bị kinh động, mong quay về phủ nghỉ ngơi.”

“Được. Đi đi. Sau này phủ Hạ tướng vẫn để ngươi ở, cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng.”

“Đa tạ Hoàng thượng thánh ân.”

Thanh Đế phất phất tay như đồng ý.

Hàn vương cũng cúi đầu cáo lui.

Mà Hạ Uyển Đồng mãi khi lên xe ngựa cùng Hàn vương mới bỏ đi bộ mặt được hưởng thánh ân.

“Xem ra Hạ tiểu thư có chút giảo hoạt rồi.”

Hạ Uyển Đồng cũng không cần giả vờ trước mặt Hàn vương.

Chỉ cũng ban rồi, việc cũng đã định, còn khác được sao.

“Hàn vương quá lời, ta cũng chỉ là muốn bảo toàn mạng.”

Nàng thoải mái dựa vào thành xe, không có chút gì là yểu điệu thục nữ.

“Hạ tiểu thư là biến cố thay đổi, hay là… vốn dĩ đang diễn kịch.”

Hàn vương nhíu mày nguy hiểm, cảm giác trên người Hạ Uyển Đồng có khí tức rất lạ.

Không giống trước.

“Hàn vương quá lời, tiểu nữ chỉ chân thành muốn yên ổn bảo vệ mạng nhỏ này.”

Nàng nhắm mắt lại không hề nhìn hắn.

“Chỉ đơn giản vậy thôi? Ngươi nghĩ bản thân có thể an ổn?”

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng tiểu nữ vẫn chỉ có thể bước đến đâu tính đến đó, trước mắt vẫn tránh được ma trảo của Đại hoàng tử cùng đám người kia.”

Hạ Uyển Đồng chợt mở mắt, ánh mắt như lóe lên tia sáng có thần sắc khác lạ.

“Hàn vương đã giúp tiểu nữ nhiều rồi, ân này xin đa tạ.”

Như nghĩ gì đó nàng tiếp lời.

“Ngươi biết người sẽ gặp nguy hiểm, vậy mà vẫn ung dung như thế, không cần bổn vương giúp?”

Hàn vương cười nhạt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play