Hạ Uyển Đồng cảm thấy đây cũng là một ý hay, dù sao nàng cũng không quan tâm cái gọi là danh tiếng gì đó.
Có thể thoát khỏi chốn âm hiểm cũng là một cách, nếu là vương phi không phải là nàng sẽ có chỗ dựa sao?
“Phu thê xem như một thể, ngài nói xem đúng không vương gia?”
Giọng nói của nàng có phần dịu đi một chút.
Ánh mắt có chút tính toán nhìn thẳng Hàn Dạ Nguyệt.
Vì ánh mắt của nàng quá mức nóng bỏng, làm cho hắn có chút khó hiểu.
Mới đó còn phản ứng, giờ lại có thể thoải mái đáp ứng yêu cầu của hắn, này là thay đổi quá nhanh rồi.
“Ngoài một nửa tài sản vương phủ, ngươi còn điều kiện?”
Vừa mới dùng chiêu sư tử ngoạm với hắn, mở miệng là đòi nửa tài sản của hắn, giờ lại còn muốn thêm?
“Ngài đừng nhìn tiểu nữ như thế, tiểu nữ yếu đuối rất sợ nha. Ngài nghĩ xem, thanh danh của ta tuy không gọi là tốt, nhưng ở chung một chỗ với ngài bao nhiêu là nguy hiểm.”
Dừng một chút, nàng nhấp ngụm trà, ánh mắt thêm vài phần tinh nghịch rồi nói tiếp.
“Chưa kể, ngài dùng ta là chắc chắn muốn đối phó với ai đó, ta dùng nửa gia sản của ngài chủ yếu tạo cho ta một chỗ dựa, ngày sau ngài bỏ rơi ta thì phận nữ nhi như ta cũng có đường mà sinh sống chứ?”
“À, còn nữa, ta chỉ nhận nửa gia sản ở thời điểm gả vào, sau đó dù tài sản ngài tăng lên cũng không liên quan tới ta. Không tốt sao?”
Giọng nói của nàng có ba phần nhẹ nhàng, bảy phần là tính toán.
Hàn vương phủ chắc chắn sản nghiệp không ít, nàng chỉ cần một nửa để gầy dựng thế lực riêng.
Trong đầu nàng đã vẽ ra được viễn cảnh mở y quán, mở tửu lâu thực dưỡng, lại được sống ẩn dật trang viên trên núi Thiên Sơn, có bao nhiêu hào hứng.
Người hiện đại chẳng phải quá áp lực mới quay về với vườn, với rừng núi với giá trên trời sao?
Nàng đây là thiên thời địa lợi nhân hòa, không trách nàng được, là ông trời cho nàng nha.
“Ngươi rất biết tính toán.”
Hàn Dạ Nguyệt nhìn nàng, có mấy phần cười cợt.
“Vương gia cũng rất biết lợi dụng người khác.”
Nói xong, cả hai im lặng nhưng qua ánh mắt kia họ tự biết giao kèo này đã thành.
Cái khó bây giờ là làm sao để Thanh đế tự động hạ lệnh ban hôn, nếu không thì rắc rối lớn rồi.
Nhiều ngày sau…
Hạ Uyển Đồng cũng không thể lấy cớ thân thể không khỏe mà cứ ở nhà mãi được.
“Chủ tử, Từ công công bên cạnh Hoàng hậu đến.”
Tiểu Trúc nhanh chóng bẩm báo.
Trong lòng Hạ Uyển Đồng dự cảm phiền phức lớn sắp tới rồi, nàng còn đang định tới Thiên Sơn thì có chuyện.
“Mời ông ta vào đi.”
Nàng cảm thấy đám người trong cung kia quá phiền phức, từ hôm đó trở đi Hàn vương cũng không tới.
Cũng không hiểu tại sao trong lòng nàng có chút trống trải.
“Lão nô tham kiến Huyện Chúa.”
Hạ Uyển Đồng nhìn qua cũng biết Từ công công này hống hách bên cạnh quý nhân thành thói.
Cho nên vốn dĩ không đặt nàng vào mắt, đến cả tham kiến kia chỉ phát ra từ miệng ông ta, không hề có chút thành kính nào trong hành động cả.
“Từ công công quá khách khí rồi, hôm nay Từ công công tới là…”
Nàng biết chắc chắn vị Hoàng hậu kia có chuyện gì đó rồi.
Nếu không bà ta sẽ cho người tới chỗ nàng sao?
“Hoàng hậu nương nương là thương nhớ người, muốn lão nô đến mời người vào cung trò chuyện một chút.”
Từ công công vẫn nở nụ cười giả tạo nói, trong ngữ khí không có bao phần cung kính, mà giọng điệu như là truyền lệnh.
“Từ công công… thân thể của ta vẫn còn chút… sợ là nhiễm cho Hoàng hậu thì không được hay cho lắm.”
Nhìn ánh mắt Từ công công, trong lòng nàng lại thêm có dự cảm không lành.
“Huyện Chúa yên tâm, Hoàng hậu phượng thể khang kiện, không thể bị phong hàn thông thường nhiễm thân.”
“Huống hồ, Hoàng hậu cũng đã mời thái y, cũng muốn để cho Huyện Chúa mau chóng hồi phục.”
Nghe lời Từ công công nói xong, Hạ Uyển Đồng thật muốn chửi thề trong lòng.
Hạ Uyển Đồng tỏ ra yếu ớt gật gật đầu.
“Vậy Từ công công chờ ta một chút, ta cần thay y phục, không nên thất thố trước Hoàng hậu.”
Nói xong, Hạ Uyển Đồng cũng không cho Từ công công cơ hội nói gì quay lưng rời đi.
Từ công công thấy bóng lưng nàng đi thì có chút khó chịu, đây là bắt ông ta chờ.
Trước giờ dù là ở đâu cũng chưa có ai bắt ông ta chờ như vậy.
“Tên công công này trước sau gì ta cũng cho ông ta một bài học.”
Hạ Uyển Đồng vừa đi vừa nói.
Tiểu Trúc đi sau thầm cười, thủ đoạn của tiểu thư nhà nàng chắc chắn sẽ khiến người ta bất ngờ.
Thay y phục xong, Hạ Uyển Đồng trông càng thảm hại hơn, gương mặt tái trắng, bộ y phục màu xám lại càng làm cho cơ thể nàng gầy yếu như sắp đổ.
Từ công công nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng bất mãn.
“Để Từ công công chờ lâu, chúng ta đi thôi.”
Lần này Hạ Uyển Đồng càng không để ý ông ta, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Mà Từ công công suy cho cùng chỉ là nô tài, sao có thể làm gì được, ông ta cũng chỉ dựa vào đại thụ Hoàng hậu mà thôi.
Rất nhanh, Hạ Uyển Đồng đã tới cung của Hoàng hậu.