"Chu Sa, chúng ta về." Giọng nói có chút khàn buổi sáng của cậu út vừa nói chủ động nói chuyện với tôi, gọi tên tôi và nhìn tôi. Tôi cảm thấy khá vui vẻ mà nở nụ cười: "Vâng."

Chúng tôi rời đi, cơn gió se lạnh của Đà Lạt khiến tôi cảm giác ớn lạnh. Chợt thấy dòng sông kế bên gian nhà thứ hai. Tôi bỗng dưng muốn đưa cậu ta qua đó vì ở trong phòng cả ngày không phải là điều tốt: "Cậu út, tôi đưa cậu qua bên bờ sông ngắm cảnh nhé." Tôi nói. Cậu ta không nói chỉ nhìn tôi rồi gật đầu.

Dòng sông dưới ánh sáng của mặt trời trở nên vô cùng thơ mộng. Mặt sông óng ánh, từ lâu rồi tôi mới có thể chiêm ngưỡng được cảnh thiên nhiên từ sau khi mẹ mất. Tôi nhìn qua Đinh Tống, ánh mắt của cậu ta vẫn như không có tiêu cự mà nhìn về phía dòng sông. Cậu ta và dòng sông đó giống nhau đến kỳ lạ, yên tĩnh và bình lặng tựa như một bức tranh: "Cậu út, cậu có muốn vẽ tranh không?" Tôi hỏi. "Lấy cuốn sách đọc dở giúp tôi." Cậu ta nói. Tôi đáp lại rồi chạy đi lấy đồ, đi ngang qua một số người làm dường như họ chẳng còn quan tâm tới việc lúc sáng nữa.

Cần sách và túi đựng màu cả khung tranh tôi chạy đến nơi Đinh Tống ngồi: "Cậu út, sách của cậu nè." Tôi nói. Tôi chẳng phải sinh viên mỹ thuật nhưng lúc trước ở với mẹ, bà là họa sỹ thường bày tôi vẽ linh tinh. Trộn màu xong tôi chẳng biết nên vẽ gì cứ nhìn cậu út cầm cuốn sách đọc tựa như thần tiên vừa hạ phàm. Tôi đặt bút xuống vừa nhìn cậu tay cầm bút vẽ, lông mi dài của cậu ấy bị gió thổi khẽ chuyển động. Thời gian trôi đi đến khi đồng hồ điểm chuông, tôi mới nhận ra đã chuẩn bị đến giờ dùng cơm trưa bỏ màu và tranh gọn trong túi rồi đẩy xe đưa cậu ấy đi.

Vừa mới có người mất nên mọi người trên bàn ăn chìm vào không khí không được tối chút nào, mợ cả cố tỏ ra như bình thường: "Thằng Quốc Anh, con trai mự Sáu hồi xưa giúp nhà ta đã xuất ngũ về rồi đó. Vừa mới xuất ngũ nên công việc chưa ổn định, mợ đã sắp xếp nó đến để thay thế ông Bình. Mợ còn tìm thêm một bác sĩ để giúp thằng út." Mợ cả nói.

Nam chính Quốc Anh là người được đánh giá là anh tuấn, chăm chỉ và có tài suy luận thông minh xuất thần. Sau này sẽ cùng nữ chính Gia Linh tìm ra chân tướng sự thật. Bị nam phản diện Đinh Tống lợi dụng, bị mọi người nghi ngờ là kẻ chủ mưu mọi chuyện rồi bị tạm giam vào tù sau này ra tù cùng với nữ chính giếp chết Đinh Tống.

Chiều nay là lúc mà nam nữ chính tình cờ gặp gỡ nhau trước cổng bến xe, hai người từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác thích nhau giống như mọi cuốn tiểu thuyết khác. Chỉ tiếc là sau này Đinh Tống gặp nữ chính cũng sẽ coi cô như là ánh sáng đầu tiên của trọn đời.

Bữa ăn nhanh chống kết thúc đưa cậu ấy về phòng, đỡ cậu ta ngồi xuống giường: "cậu út ngồi xuống đi, tôi thay băng giúp cậu." Tôi nói. Thấy cậu ta vẻ có tư thế ngồi không được thoải mái lắm, tôi với lấy một cái gối đặt kế bên đùi cho cậu ta rồi giúp cậu ta điều chỉnh lại. Không hiểu vì sao tôi lại nghĩ đến viễn cảnh khi cậu ta gặp nữ chính: "Cậu út biết không sắp tới sẽ có một nữ bác sỹ rất xinh đẹp đến để chăm sóc cậu đó ạ." Tôi nói. Cậu ta chỉ nhìn tôi rồi nói: "Không quan trọng." cậu ta nói. Đây là câu thoại điển hình của các nam phụ sau này sẽ bị vả mặt nhưng không biết vì sao trong lòng tôi lại có một chút khó chịu.

Mới đó đã trôi qua một tháng từ khi tôi xuyên không vào cuốn sách "Xuyên ngày đêm." Của con bạn tôi viết.

Quan hệ của tôi với Đinh Tống vẫn như lúc trước hầu hết người bắt chuyện và nói nhiều chính là tôi còn cậu ấy chỉ lẳng lặng lắng nghe lời tôi nói. Ở thời này vì không có di động hay mạng xã hội khiến tôi có một chút cảm giác buồn chán nhưng may mắn có con bé Hà hoạt ngôn giống tôi. Hai chị em chúng tôi có thời gian rảnh sẽ cùng nhau chơi thẻ hoặc tung đá: "Chu Sa chị chơi xấu có phải chị dấu một viên đá trong túi đúng không." Hà mặt giận dỗi trách móc tôi. Tôi bị phát hiện liền lè lười làm mặt xấu: "A! Bị em phát hiện rồi chuyện này là phải trách em chơi quá giỏi chẳng để chị thắng ván nào." Tôi nói.

Chợt chúng tôi đang chơi vui đột nhiên quản gia tống mặt hớn hở chạy vào: "Mọi người ơi, hôm nay người thay thế tôi đến rồi và có cả một cô bé bác sỹ rất xinh đẹp đến nữa. Thu xếp công việc để lên chào hỏi nhé mọi người." Ông Bình nói.

Cuối cùng, nam nữ chính cũng đã xuất hiện. Tôi và Hà đều tò mò không biết liệu bọn họ nhìn như thế nào liền nhanh chân chạy đến gian nhà chính. Trước gian nhà chính đã có mợ cả, cậu cả ngồi ở ghế và một số người làm trong nhà đứng vào một góc.

Đứng trước họ là một người đàn ông điển trai có khuôn mặt khá thư sinh, dáng người cao ráo, mặc bộ quân phục lịch sự. Cô gái kế bên người đàn ông đó cũng rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn, mái tóc đen dài óng mượt, khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt nếu ở trong đám đông liền có thể từ cái nhìn thoáng qua mà nhận ra cô ấy ngay lập tức. Hai người đứng kế bên nhau tạo ra một cảm giác rất mơ mộng tương xứng.

Tôi nhận ra đó là nam chính Quốc Phong và nữ chính Gia Linh: "Chào mọi người, chào mợ cả, con đã quay trở về rồi ạ." Anh ta nói. Mợ cả nghe thế cũng gật đầu cười "Quay về là tối rồi để quản gia Bình dẫn con lên phòng nghỉ ngơi rồi hướng dẫn cho con nhé." Mợ cả nói.

Sau khi Quốc Phong trả lời rồi mang hành lí về phòng, mợ cả liền nhìn qua nữ chính: "Dạ con chào mợ cả, con là Ngô Gia Linh bác sỹ được tuyển chọn đến ạ." Cô ấy nói. Mợ cả nhìn gương mặt của Gia Linh rồi vô thức sờ lên mặt mình, lúc trẻ bà cũng là một cô gái nghiêng nước nghiêng thành mà giờ đã có những vết nhăn nhuốm màu thời gian: "Được rồi, từ nay cô sẽ trở thành bác sỹ riêng của Thằng út nếu nó có chuyển biến tốt xấu gì cũng đều phải báo cho tôi, nghe rõ chưa." Giọng nói của mợ cả có phần uy nghiêm hơn lúc trước. Nữ chính thoạt nhìn cũng chẳng có chút sợ hãi gì nhanh chóng trả lời: "Dạ vâng thưa mợ." cô ấy nói. Sau đó mợ cả bảo tôi đưa cô ấy đến phòng của cậu út.

Trên suốt dọc đường men theo hành lang từ gian nhà chính đến gian nhà cuối, tôi khi đi cạnh cô ấy như cóc ghẻ đứng với thiên nga: "Cô tên gì thế?" Cô ấy hỏi. "Gọi tôi là Chu Sa, tôi là hộ lý của cậu út nên nếu cô cần giúp đỡ gì có thể hỏi tôi." Tôi thật lòng cười trả lời. Cô ấy thấy tôi có thái độ nhiệt tình bỗng nhiên cũng hớn hở hỏi: "Cậu út là người như thế nào vậy, tôi muốn biết để có cách nói chuyện cho phù hợp." cô ấy hỏi tôi. Suy nghĩ một chút rồi tôi trả lời: "Cậu út là một người đáng yêu." Tôi nói. Mặc dù suốt thời qua mặc dù tôi là một người nói nhiều nhưng cậu ta luôn cho tôi cảm giác được lắng nghe tôn trọng. Nghe được câu trả lời cô ấy bật cười rồi bảo tôi là một con người vui tính.

Thoáng chốc đã bước vào gian nhà ba, dẫn cô ấy bước lên lầu rồi dừng lại trước phòng của cậu út, tôi gõ cửa: "Cậu út ơi, hôm nay có khách là vị bác sĩ mà mợ cả lúc trước đã nhắc đến." tôi nói. Bên trong có tiếng đáp lại "Ừ, vào đi." Giọng cậu ta hôm nay có vẻ khác với bình thường. Tôi đẩy cửa bước vào, chưa kịp nói thì cô ấy đã giới thiệu: "Chào buổi sáng cậu út, tôi tên là Ngô Gia Linh từ nay sẽ trở thành bác sĩ quan sát và điều trị cho cậu." cô ấy nói. Hào quang của nữ chính có vẻ là rất lớn hơn nữa nhan sắc của hai người đều giống như thần tiên hạ phàm khiến khung cảnh lúc này như một bức tranh điêu khắc tuyệt đẹp.

Hôm nay gương mặt của cậu ta có chút nhợt nhạ xanh xao còn hơn bình thường, nhớ tới giọng nói lúc nãy của cậu ta tôi liền hiểu được có lẽ cậu ta ốm rồi. Nữ chính hình như cũng để ý điều này: "Chu Sa ơi, cô có cây nhiệt kế không?" Cô ấy hỏi. "Có cô đợi tôi tí." Tôi nói.

Căn phòng của cậu ta có rất nhiều dụng cụ y tế, chắc được các bác sĩ khác bỏ lại. Mặc dù đã qua một thời gian tôi chăm sóc cho cậu ta nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm thấy thứ thuốc dùng để phục hồi chân cho cậu ta. Mở hộp đựng y tế ra, lấy nhiệt rồi đưa cho Gia Linh. Lúc tôi đưa nhiệt kế cho cô ấy, tay của cô ấy rất đẹp cứ như những người mẫu tay lúc trước tôi thấy trên bìa tạp chí vậy. Tôi biết rằng con người không thể tránh khỏi nảy sinh ghen tị với ai đó hơn nữa tôi cũng chỉ là một người mờ nhạt ích kỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play