Nhóm dịch: Uất Kim HươngLý Ái Liên sửng sốt: "Mày, mày muốn lên trời à! Đồ con tao gửi về đều là của tao, làm gì có phần của mày? Mày là con nhỏ chỉ biết ăn không ngồi rồi phá của!"Bà ta còn chưa mắng xong, Cố Giai Tuệ bỗng nhiên cầm cây gậy quất vào cái lồng gà gần đó: "Không cho tôi sống yên, tôi cũng không cho các người sống yên! Dù sao tôi cũng là người từng trải qua cái chết, tôi không sợ!"Lồng gà yếu ớt bị quất một cái, mấy con gà Lý Ái Liên cưng như nâng trứng bỏ chạy tán loạn.
Thấy chúng sắp chạy ra khỏi nhà, bà ta không để ý tới Cố Giai Tuệ nữa, vội vàng phủi mông đi lùa gà.Cố Giai Tuệ bước vài bước đi tới phòng mình, đẩy cửa ra đi vào.Để mấy thứ linh tinh như khuyên tai, tách trà,...!lên trên bàn, cô thấy khát nước nên đi tìm một cái chén rồi đến cái lu đựng nước múc một chén uống vào.Nước ngọt chảy qua đầu lưỡi trôi xuống cổ họng.
Kỳ lạ thay, dường như Cố Giai Tuệ chưa bao giờ nếm trải được vị ngọt mát thuần túy như vậy, lần đầu tiên cô có suy nghĩ nước lã uống thật ngon, không nhịn được uống cạn chén nước.
Sau đó cô múc nước rửa mặt, rửa tay chân, dự định mặc kệ hết thảy mọi thứ, đóng cửa lại làm một giấc rồi tính sau.Trong phòng không có đèn, may thay vầng trăng hôm nay sáng vằng vặc, ánh vàng rọi vào phòng thông qua cửa sổ trải đều lên các vật dụng xung quanh.
Khi đôi mắt đã quen với bóng tối thì cũng có thể nhìn thấy đồ vật nhờ vào những tia sáng ít ỏi đó.Căn phòng lộn xộn ngổn ngang, cũng không biết trước đó nguyên thân đang làm cái quái gì nữa?Cố Giai Tuệ cực kỳ mệt mỏi, cố gắng lê thân mình lên giường, nằm xuống từ từ nhắm mắt suy nghĩ vài chuyện.Đời trước Cố Giai Tuệ chỉ biết đọc sách, nhưng thực ra cũng không phải người sống chết vì việc học, cô đặc biệt thích đọc tiểu thuyết.
Ba cô mua cho cô một cái điện thoại di động, bình thường cô không hay xài nhưng cứ đến buổi tối mỗi khi phòng ngủ tắt đèn là cô trùm chăn kín mít đọc tiểu thuyết suốt mấy tiếng đồng hồ.Cứ như vậy tích lũy ngày này qua tháng nọ, các thể loại tiểu thuyết như xuyên sách, trọng sinh, vả mặt… cô đọc nhiều không đếm xuể, thậm chí thỉnh thoảng còn tưởng tượng nếu mình trở thành nhân vật trong tiểu thuyết thì mình sẽ làm như thế nào.
Cho đến khi… trí tưởng tượng trở thành sự thật, Cố Giai Tuệ thở dài, sờ sờ cái giường lung lay bên dưới, chỉ biết cảm thán một câu ‘thật xui xẻo’!Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, biết sống thế nào đây!Cố Giai Tuệ từ từ nhắm mắt lại, trong đầu miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu truyền đến từ góc tường, tựa như tiếng chuột kêu nhưng cũng không giống lắm.Cô lập tức bật dậy, nhìn về phía góc tường: "Ai!"Vừa dứt lời, từ trong bóng tối có hai đứa trẻ con đi tới.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng của hai đứa kéo ra thật dài, cơ thể gầy nhỏ ốm yếu.
Đứa lớn nhìn qua ước chừng khoảng mười tuổi, đứa nhỏ sáu bảy tuổi.
Đứa lớn che chắn cho đứa nhỏ, mắt nhìn chằm chằm Cố Giai Tuệ.Trong lòng Cố Giai Tuệ khựng lại, lúc này mới nhớ ra "cô" còn có hai đứa con!Một đứa tên là Đại Oa, một đứa tên là Tiểu Oa Nhi, tương lai đều là người có tiền đồ tươi sáng, nhưng bây giờ cuộc sống của chúng không tốt tí nào, bởi vì mẹ ruột Cố Giai Tuệ trong lòng chỉ có tình yêu, căn bản không để ý tới chúng, thỉnh thoảng còn xả giận lên chúng.Cố Giai Tuệ rất thích trẻ con, nhìn hai đứa nhỏ đáng thương, cô thở dài: "Sao hai đứa không ngủ?"Tiểu Oa Nhi lí nhí: "Mẹ, con đói."Đại Oa lập tức che miệng Tiểu Oa Nhi: "Em đừng xin cô ta! Anh hai sẽ nghĩ cách!"Thấy Đại Oa đề phòng Cố Giai Tuệ, lại nhớ đến đánh giá của thằng nhóc này đối với mẹ ruột mình những năm sau đó, Cố Giai Tuệ hừ một tiếng: "Phải không? Vậy con muốn nghĩ cách gì cho em gái con? Hai con khỉ ốm yếu tụi con cũng có bản lĩnh đấy nhỉ."Cô dựa vào ký ức lấy ra một cái làn ở trong tủ, lôi một túi vải ra, nhanh chóng cởi túi, bên trong có khoảng mười cái bánh quy.Bánh quy vàng nâu dưới ánh trăng nhàn nhạt không quá rõ ràng, nhưng Đại Oa và Tiểu Oa Nhi vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm túi bánh, quả thực chúng đang rất thèm.Cố Giai Tuệ cố ý nói: "Có ăn không? Hay là...!hai đứa tự nghĩ cách?".