Nhóm dịch: Uất Kim HươngCố Giai Tuệ đứng bên ngoài gõ cửa rầm rập: "Mẹ à, con vất vả lắm mới tích cóp được một trăm đồng, giấu trong hai cái túi nhét sâu vào bọc quần áo, một bọc đựng trấu, một bọc đựng đá! Bây giờ cái nào cũng không thấy là sao? Con phải làm sao đây!"Cô nói y như thật khiến Lý Ái Liên căm tức nhìn Mã Hồng Mai: "Mau giao tiền ra đây ngay!"Mã Hồng Mai lấy tiền đâu ra mà giao? Trong lòng cô ta cũng không dễ chịu gì, liên tục mở miệng giải thích nhưng Lý Ái Liên sống chết không tin.
Nếu không phải sợ Cố Giai Tuệ nghe thấy thì hai người bọn họ đã gây lộn rồi.
Cố Giai Tuệ thấy hai người sắc mặt u ám đi từ trong phòng ra thì cười thầm trong bụng.
Cô đoán bọn họ sẽ lục lọi phòng của cô khi cô vắng nhà nên đã ra tay trước.
Lý Ái Liên và Mã Hồng Mai đều không phải hạng người tốt đẹp, nhất định sẽ trở mặt vì một trăm đồng này.
Mấy ngày tiếp theo quả nhiên Lý Ái Liên luôn nhìn Mã Hồng Mai với sắc mặt khó coi, cuối cùng vẫn là Mã Hồng Mai quỳ xuống trước mặt bà ta đưa tay lên thề thốt mới khiến Lý Ái Liên tạm tin là do Cố Giai Tuệ âm mưu ly gián mẹ chồng nàng dâu bọn họ.
Nhưng từ tận đáy lòng bà ta vẫn không quá tin tưởng Mã Hồng Mai, Mã Hồng Mai nhân cơ hội nói ra ý kiến của mình: "Mẹ, chị dâu giấu nhiều lương thực tốt như vậy, bản thân chị ta cũng ăn không hết, chi bằng chúng ta nói sức khỏe của mẹ không tốt, muốn ăn một chút lương thực tinh, nếu chị ta không đưa thì mẹ đuổi chị ta về nhà mẹ đẻ đi.
"Lý Ái Liên đã ‘nhớ thương’ số lương thực tinh kia từ lâu, tuy rằng vẫn còn thành kiến với Mã Hồng Mai nhưng cũng gật đầu.
Sáng ngày hôm sau, Cố Giai Tuệ thức dậy thì thấy Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên mò sang kiếm mình.
"Chị dâu, mẹ bị bệnh rồi, trong nhà cũng không có thứ gì tốt, hay là chị lấy ra một ít lương thực tinh để tẩm bổ cho mẹ đi.
"Cố Giai Tuệ đang rửa mặt, nghe vậy liếc hai người họ một cái: "Thật à? Bệnh rồi sao?""Có lẽ là đói đến phát bệnh, cơ thể thiếu hụt chất dinh dưỡng, bây giờ mẹ yếu đến độ không thể xuống giường.
" Mã Hồng Mai bồi thêm một câu.
Cố Giai Tuệ vắt khăn mặt lên rồi đi về phía căn phòng của Lý Ái Liên.
Nghe thấy động tĩnh, Lý Ái Liên lập tức nằm lên giường rên hừ hừ, nhìn qua có vẻ là khó chịu trong người thật.
"Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, chúng ta nên mổ con gà, con đi giết gà đây.
" Cô nói xong thì xoay người đi tới chuồng gà.
Lý Ái Liên trừng mắt, gà kia sao có thể giết được chứ!Bà ta không bị bệnh gì cả, tức thì nhảy xuống giường chạy ra ngoài.
Cố Giai Tuệ vừa bắt được một con gà đã bị Lý Ái Liên bất thình lình giành lại: "Muốn ăn gà của tao à, không có cửa đâu!"Cố Giai Tuệ chậc chậc hai tiếng: "Sức khỏe của mẹ tốt lên rồi à? Ai da, thím ba, em chồng à, các cô nhìn mẹ xem, không phải đã khỏe lên rồi đó sao!"Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên xấu hổ không biết đáp lại ra sao, cả hai cúi đầu giả bộ làm việc, rốt cuộc cũng không ai nói Lý Ái Liên đổ bệnh nữa.
Cố Giai Tuệ dùng bột mì tinh và trứng gà của mình nấu một bữa ăn nhỏ, làm một nồi nui cho ba mẹ con, ăn kèm với rau xanh thêm vài nhánh thì là nên rất thơm, hai đứa nhỏ mỗi đứa ăn một chén lớn.
Đại Oa ăn xong bắt đầu đi học, Tiểu Oa cầm rổ đi hái rau dại, Cố Giai Tuệ ra ngoài làm việc.
Cô đến quảng trường nhỏ trong đội sản xuất liền thấy một đống bắp đã hái nằm ở đó, một đám đông đang nói chuyện sôi nổi.
Đại đội trưởng cất cao giọng: "Mọi người đừng ồn ào nữa! Lát nữa trấn trên sẽ tới thu lương thực, năm nay lương thực của chúng ta được người bên ngoài đánh giá cao và muốn thu mua, hiện tại chúng ta phải tận dụng thời gian để tính ra sản lượng chính xác.
Nhanh nhanh đồng chí Mai Tinh, cô phụ trách tính toán đống này, Lâm Tri Thanh, cậu tính đống đó, còn người nào biết tính nữa không? Mau qua đây phụ một tay đi! Mỗi đống phải đếm đi đếm lại ba bốn lần, cộng lại rồi kiểm tra kỹ, sau khi đảm bảo không có sai sót mới được nộp lên!".