Nhóm dịch: Uất Kim HươngCô giấu kỹ đồ Thẩm Quốc An gửi về, khi bản thân quay đầu muốn đi, hai đứa trẻ còn nhỏ chưa thể trông cậy được vào đứa nào, cũng không biết tính cách Thẩm Quốc An ra sao, bây giờ cô có thể cất trữ được bao nhiêu thì cất bấy nhiêu, đến lúc đó ly hôn thì để lại cho hai đứa trẻ những thứ này cũng tốt.Cố Giai Tuệ vừa giấu đồ xong, Đại Oa và Tiểu Oa đã trở về.

Vừa vào cửa, Đại Oa khóa cửa ngay lập tức rồi đưa cho Cố Giai Tuệ một lá thư."Ba gửi về đó mẹ ạ."Cố Giai Tuệ ngẩn ra: "Ba con gửi về hả? Sao nó lại ở chỗ con?""Mẹ quên rồi sao? Mỗi lần ba gửi đồ về đều gửi hai phần, một phần bị bà cướp đi, còn một phần lén để chú đưa thư đưa cho con, để con đưa cho mẹ."Cố Giai Tuệ vỗ trán một cái, cô mau chóng nhớ lại, đúng thật là có chuyện như vậy nhưng cô quên béng đi mất!Cô mở thư ra, lập tức trợn to hai mắt!Nét chữ trên giấy cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, trước kia cô từng vô tình nhìn thấy bài thi của Quách Am, nét chữ cứng cáp rồng bay phượng múa trên đó gần như đã làm tan chảy trái tim cô chỉ trong nháy mắt.Mà chữ trong bức thư này giống với nét chữ của Quách Am đến bảy, tám mươi phần trăm, chỉ là cộng thêm nét trưởng thành, hơi có cảm giác viết ngoáy, thêm cả một chút nỗi nhớ nào đó.Tim cô đập thình thịch đọc từng câu từng chữ."Giai Tuệ,Nhận được tiền thì cất kỹ, cố gắng đừng đưa cho bất kỳ ai.

Lần này anh không gửi đồ cho em, em xem em thích gì thì lấy tiền mà mua, không cần lo lắng cho anh.

Anh ở bên ngoài mọi chuyện rất tốt, anh sẽ trở về nhanh thôi, ngày nào anh cũng nhớ ba mẹ con.Mùa thu năm 1981.Thẩm Quốc An."Viết xong chính thư, ở mặt sau anh còn thêm vào một câu: "Không phải anh không muốn trở về mà là thực sự muốn kiếm thêm chút tiền, em đừng có suy nghĩ nhiều, không nên nghe người trong thôn nói lung tung."Cố Giai Tuệ mở tờ chi phiếu bên trong ra, bên trên ghi năm mươi đồng, đây là một số tiền khá lớn.So với việc suýt chút nữa bị Lý Ái Liên cướp đi gạo với vải thì năm mươi đồng này mới là đồ tốt thật sự.Đại Oa và Tiểu Oa nhìn thấy chi phiếu thì trong lòng rất vui vẻ: "Ba thật thông minh, mỗi lần đều gửi về hai phần, một phần cho bà, một phần cho chúng ta.

Vậy… mẹ ơi, lần này mẹ vẫn cho dì Mai mượn tiền ạ?"Lần nào ba gửi tiền với đồ về, không tới mấy ngày là dì Mai đã tới đây tìm cách lấy đi.Cố Giai Tuệ lắc đầu: "Cho cô ta mượn làm gì? Cô ta là cái thá gì chứ."Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô bỗng bắt đầu xúc động.Như vậy xem ra Thẩm Quốc An cũng không tệ, chí ít cũng coi như suy nghĩ chu toàn cho mẹ con cô, chỉ là hằng năm anh phải bôn ba ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.

Theo những lời trong thư thì có thể nhìn ra được, anh quả thực không phải người thích ra ngoài làm bậy, tất cả chẳng qua là do Mai Linh chia rẽ bọn họ mà thôi.Chẳng trách cô ta lại dùng hết mọi tâm tư muốn chen vào nhà họ Thẩm.Thế nhưng cô hết lần này đến lần khác không để cho Mai Linh được như ý nguyện, cho dù cô có ly hôn với Thẩm Quốc An thì cũng không để cho cô ta có cơ hội!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play