Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, bầu trời trông veo như đại dương mênh mông.
Vì vậy ngay cả một người nóng nóng lúc lạnh như Mục Vân Kiêu cũng có tâm tình tốt.
Đột nhiên hắn lại nổi hứng muốn đi câu cá, còn dẫn theo Phương Nghi theo.
Nghe Tiểu Bảo nói, những lúc tâm tình hắn tốt thì hắn sẽ đến bờ sông để câu cá hoặc là vào rừng cưỡi ngựa, săn bắn.
Thì ra là một người lạnh lùng như hắn cũng có những thú vui tao nhã của riêng mình.
Nhưng Tiểu Bảo có nhấn mạnh một câu là hắn chỉ thích đi một mình, không thích ồn ào, vậy mà lại dẫn theo Phương Nghi.
"Nào, lên ngựa đi!" Hắn ngồi ở trên ngựa đưa tay về phía nàng.
"Vương gia...!nô tì..." Nàng cảm thấy không hợp cho lắm, chủ tớ ngồi chung một ngựa, càng nghĩ lại càng không đúng.
"Sao vậy? Không lẽ người định đi bộ vào rừng sao?" Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ta không có ý gì đâu, chỉ sợ là ta phi ngựa như bay, vòn ngươi đuổi theo đến tối cũng không kịp, ảnh hưởng đến nhã hứng của ta.

Không lẽ ngươi nghĩ ta có ý hì với ngươi?" Hắn nhướng mày nhìn nàng.
Nàng cúi đầu, mặt đỏ ửng.

Nghĩ lại thì lời hắn nói quả là có lí, nhưng: "Người cũng đâu cần mang theo nô tì."
Hắn cau mày không nói gì, dường như là mất kiên nhẫn, nhưng đột nhiên hắn lại thở dài, giọng nói dịu dàng: "Ngươi thật sự không muốn ra ngoài sao?"
Ra ngoài? Đương nhiên là muốn rồi, nàng còn muốn nhìn ngắm thế gian, ngắm sông, hóng từng đợt gió mát.

Nàng còn muốn biết đường phố tấp nập thế nào.
Nàng do dự một lát rồi nắm lấy tay hắn, hắn đỡ nàng lên ngựa, khoảng cách vô cùng gần, nàng thậm chí còn cảm nhận được ngực hắn đang chạm vào lưng của nàng, nghe rõ từng hơi thở.
Khi hắn nói chuyện, hơi ấm phả vào tai của nàng, cảm giác rất lạ: "Đừng sợ.

Ngồi cho chắc vào, ta sẽ không để ngươi ngã đâu."
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên lưng ngựa, cứ nghĩ là sẽ đáng sợ lắm, nhưng có hắn, lòng nàng lại yên tâm đến lạ thường, cảm giác sợ hãi cũng bị xua tan.
Một lúc sau.
"Đến nơi rồi." Hắn đỡ nàng xuống.
Nàng tò mò nhìn ngó xung quanh, ở đây là một nơi nào đó ở trong rừng, có cây, có sông, có bầu trời, có tiếng gió thổi lao xao, có tiếng chim ríu rít, có cả những bông hoa dại mọc ven sông.

Một cảnh tượng yên ả mà sống động đến nỗi khiến người ta như chìm vào trong thiên nhiên.

Trong lòng nàng chợt dâng lên một sự phấn khích, nàng rất thích nơi này, đây chính là sự tự do mà nàng mong muốn.

Nàng cũng hiểu vì sao mà hắn lại hay đến nơi này rồi, quả thật quá yên bình.
Nàng chạy vòng quanh nơi này rồi lại đến ven sông hái một bông hoa dại cài lên mái tóc, chỉ vậy thôi đã khiến nàng cười vui đến nỗi không ngậm được miệng.
Hắn nhìn nàng vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy vui lây.

Thật lòng mà nói, hắn vô cùng thích nụ cười ngây ngô của nàng, nó không chứa sự giả tạo, cũng không phải một nụ cười hoa mỹ để lấy lòng hắn, càng không giấu giếm sự mưu mô, gian xảo.

Bởi thế, hắn muốn chiếm lấy nụ cười của nàng, nàng chỉ có thể cười với hắn, vì hắn mà vui vẻ.
Nhưng hắn thật sự chỉ muốn sở hữu nụ cười của nàng thôi sao?
"Vương gia! Người nhìn xem, bông hoa nàng có đẹp không?" Nàng cầm trên tay một đoá hoa dại, ánh mất nàng hướng về hắn đầy sự mong chờ.
Trong chốc lát, hắn như bị thôi miên, không thể nào khống chế bản thân không nhìn nàng, hắn có cảm giác như tiểu cô nương trước mặt không phải là một tiểu cô nương nữa, mà là một nàng tiên giáng trần, trong sạch hoa một đoá Liên hoa trong vũng bùn lầy.
"Vương gia?" Nàng nghiêng đầu gọi hắn.
Mục Vân Kiêu chợt tỉnh táo lại, hắn ho khan vài tiếng rồi bước đến nói: "Chỉ là một đoá hoa dại, có gì mà đẹp.

Những bông hoa trong phủ của ta không phải đẹp hơn sao?"
Nàng có chút thất vọng, mi mắt cụp xuống nhìn ngắm đoá hoa trong tay: "Hoa trong phủ quả là đẹp nhưng mà nó lại không kiên cường được như hoa dại, cho dù có bị dập vùi bởi gió giông hay là cái nắng khô hạn nó cũng có thể chống chọi mà vươn lên, tự tin nở rộ, tự tin khoe sắc.

Không phải sao?
Hắn có cảm giác như nàng đang nói bản thân nàng, lúc trước hắn gặp nàng trong lãnh cung Lệ quốc, thân thể gần gò, y phục mà nàng mặc vừa mỏng lại vừa không vừa người.

Khi hắn gặp lại nàng ở trong cung, cơ thể không những yếu đuối không có sức mà còn bị người ta hành hạ, làm khó đủ điều.

Đây không phải là một chuyện một tiểu cô nương mười sáu tuổi có thể vượt qua được.
Rốt cuộc thì trước khi gặp hắn, nàng đã phải chịu qua bao nhiêu khổ sở? Rốt cuộc nàng là ai? Có thân phận thế nào mà lại bị giam chân tại lãnh cung hiu quạnh? Hắn muốn biết.

Nhưng đồng thời cũng không tiện hỏi.
Hắn đột nhiên vươn tay ra xoa đầu nàng: "Được rồi, ủ rũ gì chứ.

Mau lại đây giúp ta câu cá."
"Nô tì không biết câu cá."
"Ta không bảo ngươi câu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ta là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play