Tối hôm đó Phương Nghi bị sốt, hắn đã ở lại chăm sóc cả một đêm.

Không rời dù chỉ một bước.
Điều này khiến các người làm trong phủ vô cùng khó hiểu, họ nghi ngờ hắn của phải là thất vương gia mà họ biết không.

Nếu là thất vương gia lạnh lùng vô tình kia chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Đồng thời sự quan tâm đặc biệt của hắn còn khiến cho nhiều tì nữ đố kị, ghen ghét và khinh thường.

Tâm thế của con người là một khi không bằng người khác sẽ tìm ra đủ mọi cách để hạ bệ người đó, biến người đó thành một kẻ đáng xấu hổ mặc dù họ chả làm gì sai.
Nhưng hiện tại nàng có vương gia bảo vệ nên bọn họ không thể làm được gì.
...
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, nàng thấy hắn vẫn còn ở bên cạnh, tay nàng nắm chặt tay hắn.
Nàng hoảng hốt nhanh chóng buông tay ra.
"Tỉnh rồi sao?" Hắn vừa hỏi vừa nhoài người đến sờ tay vào trán nàng để tìm đáp án một đáp: "Hết sốt rồi.

Tối qua ngươi sốt cao lắm đó."
"Vương...!vương gia, đêm qua người đã chăm sóc cho nô tì sao?" Nàng e thẹn hỏi.
"Ha! Nếu ta nói đúng vậy thì sao? Ngươi sẽ dùng thân báo đáp ta à?" Hắn mỉm cười, trong đôi mắt hiện rõ hai chữ "trêu ngươi".
"Nô tì không hề nói vậy?"
"Ngươi...!còn sợ không? Đừng sợ, sau này ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi." Hắn vươn tay ra xoa xoa đầu nàng.
Trong khoảng khắc này, trong khoảng khắc này nhìn thấy gương mặt dịu dàng của hắn, tim nàng đã lạc mất một nhịp, hai má đỏ ửng.
Trước đây chỉ cần nhìn thấy hắn nàng đã bất giác run lên vì sợ hãi, chủ cần nhìn thấy hắn thì cảnh tượng giết chóc đẫm máu sẽ hiện ra trong đầu nàng.

Nhưng không biết từ khi nào mà gương mặt này đã khiến cho nàng có cảm giác ấm áp.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng nàng sẽ dâng lên một sự an tâm đến kì lạ.
Đột nhiên, Tiểu Bảo hốt hoảng chạy vào: "Vương gia, bát vương gia đến tìm người."
Bát vương gia, tên húy là Mục Dự, tuy không cùng mẹ sinh ra nhưng hắn và tên bát vương gia nàng từ nhỏ đã thân thiết.
Khi mẫu thân của bát vương gia bị bệnh qua đời, bọn họ càng thân thiết hơn, nhớ lúc trước khi còn nhỏ, bọn họ không khác gì hình với bóng, hắn luôn che chở cho người đệ đệ này.
Mà Phàn Chiếu Như cũng nằm trong đó, ba người họ từ nhỏ đã chơi với nhau, đặc biệt là bát vương gia, hắn ta rất yêu thương cũng như nâng niu vị biểu muội này, cũng chính là người dung túng cho nàng ta làm càng.
Lần này đến, hắn ta còn muốn xông vào phòng để nhìn rõ Phương Nghi, rốt cuộc là có gì đặc biệt mà khiến cho thất ca của hắn mê muội như vậy.

Nhưng đã bị Mục Vân Kiêu cản lại.
Hắn đã đưa vị đệ đệ của mình ra mái che ở trong vườn, uống trà nói chuyện một cách thản nhiên như không có chuyện gì, khiến vị đệ đệ này vô cùng tức giận.
"Mục Vân Kiêu, rốt cuộc là huynh đang làm trò gì vậy? Huynh lại vì một tì nữ mà phạt Chiếu Như cấm túc một tháng, mỗi ngày còn chép kinh thư mười ngàn chữ? Rốt cuộc ả ta là cái thá gì mà huynh lại quan tâm ả như vậy?" Hắn ta tức giận đến mức tay chân không thể để yên được.
Cơ mà Mục Vân Kiêu thì ngược lại, hắn cứ điềm nhiên uống trà: "Ta phạt muội ấy như vậy là đã nể tình lắm rồi.

Không thể để cho muội ấy tiếp tục làm càng, ỷ thế hiếp người được nữa."
"Huynh rõ ràng là vì ả tì nữ kia, trước giờ huynh đâu có như vậy.

Chiếu Như nói đúng lắm, ả ta quả thật là yêu nghiệt, dám mê hoặc cả vương gia."
"Đệ nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì mau trở về đi." Nói xong, hắn liền đứng dậy bước vào trong, bỏ lại bát vương gia đang tức giận ở đó.
Nhưng bát vương gia càng nghĩ lại càng tò mò, rốt cuộc thì nữ nhân có thể biến thất ca của hắn ta thành ra bây giờ là ai.

Trước giờ thất ca của hắn ta không phải là người mê luyến nữ sắc, cũng chưa từng trải qua tình trường, nếu không phải do nữ nhân kia mê hoặc thì khả năng còn lại rất cao.

Nhưng khả năng còn lại kia sẽ rất dễ bị người khác lợi dụng, rất dễ hại thân.

Mục Vân Kiêu là người chinh chiến xa trường, trước giờ cũng đắc tội không ít người nhưng hắn không có điểm yếu nên bọn họ không thể làm gì.

Một khi điểm yếu này xuất hiện...
...
Khi đuổi Mục Dự đi xong, hắn lại trở về phòng, mà trong phòng hắn bây giờ còn có một tiểu cô nương, là Quách Phương Nghi.
Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác quyến luyến với căn phòng này, không nỡ rời đi như vậy.
Khi hắn trở về phòng, cháo vẫn ở trên bàn, còn thuốc thì vẫn chưa uống.
Hắn cau mày nhìn cái người đang đắp kín chăn ở trên giường: "Sao không chịu ăn cháo, uống thuốc?"
Nàng nghe giọng hắn liền hé chăn ra, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, đầy oan ức.
"Vương gia...!nô tì có thể chỉ ăn cháo, không uống thuốc không?" Nàng nhỏ giọng hỏi, gần như là mè nheo.
Hắn nhắm mắt dứt khoát trả lời: "Không thể."
"Nhưng thuốc đắng lắm."

Nàng trước giờ hầu như là chưa từng uống, ở lãnh cung đương nhiên là không có thuốc để uống, làm nô tì, thân phận thấp kém lại càng không được uống thuốc.

Mà những lần nàng được hắn cho uống thuốc hầu như đều mê man bất tỉnh, cũng chẳng nhớ rõ được cảm nhận.

Hắn thở dài rồi cầm bát cháo đi đến: "Ăn cháo trước đi."
Trong lúc nàng ăn cháo, hắn đã kêu Tiểu Bảo đem kẹo và hoa quả khô đến.
"Nô tì không cần uống thuốc, được không?"
"Ta không nói lại lần hai, mau uống hết chỗ thuốc nàng đi." Đôi mắt lạnh lẽo của hắn hướng về phía nàng vô cùng đáng sợ.
Nàng đành cầm lấy bát thuốc cạn sạch một hơi, không chừa lại một giọt.
Chỉ một giây sau, hắn đột nhiên nhét thứ gì đó vào miệng nàng, vị ngọt ngọt.
"Là kẹo sao?" Đôi mắt nàng long lanh chứa đầy nỗi vui sướng, nàng đã rất lâu không được ăn kẹo rồi, chắc là trước khi vào lãnh cung, vẫn còn thân phận công chúa, nàng có ăn nhưng sau đó thì cơm còn không có để ăn, lấy đâu ra điểm tâm hay là kẹo chứ.
"Ngọt không?" Hắn mỉm cười hỏi.
"Ừm." Nàng gật đầu lia lịa.
"Ở đây còn nhiều lắm, có cả hoa quả sấy khô.

Ngươi từ từ mà dùng."

Hắn lại xoa đầu nàng, không hiểu sao dạo bàng hắn cứ thích xoa đầu nàng, cảm giác như xoa đầu một con thỏ ngốc.
Hắn thầm nghĩ: "Trẻ con dễ dạy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play