Sau lần đó, Mục Vân Kiêu không còn gặp Quách Phương Nghi thêm một lần nào nữa, mặc dù là bọn họ ở cùng một phủ.
Vậy mà không biết là trùng hợp thế nào mà hôm nay hắn lại nhìn thế nàng đang xách nước tưới hoa ở ngoài vườn.
Một tiểu cô nương đứng giữa muôn hoa được ong bướm vây quanh cùng với làn gió nhẹ thoáng qua, cứ như là khung cảnh trên thiên đình.

Nàng bây giờ không khác nào là tiên nữ giáng trần, một nụ cười thôi cũng sẽ khiến cho những bông hoa sặc sỡ kia thấy mình kém cỏi.
"Vương gia, người nhìn gì vậy?" Tiểu Bảo thắc mắc nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn thì có hơi ngạc nhiên.

Trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn nữ nhân nào say đắm đến vậy.
Cơ mà...
Hắn bĩu môi nói: "Vương gia, nữ nhân đó đúng là xinh đẹp, nước da trắng ngần, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu khác hẳn những tì nữa kia.

Mỗi khi cười lên đều khiến cho người ta phải ngước nhìn, nhưng mà...!vương gia, thật ra trên thế gian này vẫn còn nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn nàng ta.

Thậm chí còn kiều diễm, quốc sắc thiên hương, rung động lòng người hơn nàng ta gấp trăm ngàn lần.

Người đâu cần phải để tâm đến nữ nhân này."
Hắn ra liếc nhìn Tiểu Bảo, giọng nói vẫn trầm thấp như thường ngày: "Nàng ta thì là nữ nhân gì, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương, đương nhiên là không so sánh được.

Nhưng vì nàng ta đơn giản nên mới khiến người khác để ý.

Cho dù không trang điểm loè loẹt vẫn nổi bật, đặc biệt trên người nàng ta không có mùi phấn son khó ngửi mà..." Đột nhiên hắn lại nói nhỏ, dường như là không muốn người khác nghe thấy: "Mà có một mùi hương rất dễ chịu."
"Dạ?" Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn vương gia rồi lại quay sang nhìn nàng.

Hắn không hiểu, thật sự là đơn giản, không cầu kì sẽ khiến cho người khác để tâm sao? Rõ ràng xinh đẹp lộng lẫy mới hút mắt người nhìn mà.
"Đừng thắc mắc nữa, ngươi không hiểu đâu." Hắn nói xong liền chấp tay ra sau lưng bước đi.
Tiểu Bảo lầm bầm: "Không phải nô tài không hiểu mà là do khẩu vị của người quá kì lạ."
...
Sau khi hắn rời đi, trùng hợp A Linh lại bước đến, A Linh chính là tì nữ làm việc trong vương phủ lâu nhất nên được rất nhiều tì nữ khác coi trọng và nghe lời theo, thậm chí là hầu hạ cho ả ta, giúp ả ta làm hết công việc, còn ả chỉ việc đứng chỉ tay năm ngón.

Người nào không biết còn tưởng ả là nữ chủ ở đây.
"Ngươi chỉ tưới hoa thôi mà làm gì lề mề vậy? Định ở đây chơi đùa, hái hoa bắt bướm mà trốn việc sao?" Ả hung dữ nói.
"Ta không có, ta chỉ là thấy có vài bông hoa bị tàn nên mới ngắt đi thôi."

"Còn dám bao biện?" Ả hất chiếc gáo trên tay nàng xuống đất sau đó tức giận lớn tiếng: "Còn không mau nhặt lên!"
Nàng vâng lời đi đến cúi người xuống nhặt chiếc gáo lên thì A Linh lại dùng chân dẫm lên bàn tay cô.

Ả dùng lực rất mạnh khiến cho nàng vô cùng đau đớn, nàng cắn chặt răng.
"Ha! Cũng cứng đầu đấy.

Nhưng cái loại như ngươi, không biết cầu xin, không biết cúi đầu thì sẽ không tồn tại được lâu đâu.

Ngươi nghĩ ngươi có vương gia chống lưng sao? Ngươi sai rồi, vương gia cũng chỉ xem cô là cỏ rác thôi." Ả dẫm mạnh tay nàng xuống đất khiến tay nàng bị ma sát đến rướm máu.

Sau đó ả bỏ chân ra, đi đến đá ngã thùng nước dùng để tưới hoa rồi nói: "Vì vậy, sống trong phủ này thì phải biết thân biết phận một chút, đừng chống đối ta, cũng đừng suy tâm vọng tưởng, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi...!không giữ được lâu đâu."
Nói xong ả hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

Còn nàng cũng chỉ biết thở dài rồi đứng dậy, xách một thùng nước khác rồi tiếp tục tưới hoa, mặc kệ cho tay trái đang rướm máu và đau rát.
...
Bình thường A Linh sẽ không bao giờ cho nàng làm việc gì có liên quan đến hắn, bởi ả muốn cắt đứt mọi cơ hội, không cho nàng tiếp cận hắn.
Nhưng hôm nay đột nhiên A Linh bảo nàng cùng ả bưng thức ăn lên cho hắn dùng bữa trưa, cùng ả hầu hạ hắn ăn.
Nàng cảm thấy có gì đó rất bất ổn nhưng cũng không biết là bất ổn của chỗ nào, đành theo ả cẩn thận làm việc.

...
Lúc bày thức ăn lên bàn, A Linh không ngừng nhìn ra ngoài cửa, khi thấy hắn bước vào ả liền mừng rỡ nói: "Nhanh tay lên đi."
Nàng đang bưng trên tay hai dĩa thức ăn, đột nhiên A Linh lại đẩy mạnh nàng một cái, thức ăn đều bị đổ sạch.

"Ngươi làm gì vậy hả?" A Linh hét to.
Nàng thấy hắn nhìn nàng, nàng liền vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Vương gia tha tội."
"Vương gia, Phương Nghi này tay chân vụn về, làm gì cũng không xong, hay là người hãy phạt nặng nó đi, để sau này nó không dám bất cẩn nữa." A Linh tỏ ra nghiêm túc, cúi đầu cung kính nói với hắn.
Nhưng hắn lại không có vẻ gì là tức giận khiến cho A Linh rất bất ngờ: "Nàng ta tên là Phương Nghi sao?"

A Linh đáp: "Phải, là Quách Phương Nghi."
Sau đó hắn ta không nói gì nữa mà ngồi xuống ghế, im lặng một lúc khiến cho A Linh hồi hộp mới lên tiếng: "Tùy ngươi vậy."
A Linh nghe xong liền vui mừng đi đến đá nàng ta vài cái: "Còn không mau dọn dẹp rồi cút ra ngoài, ngươi định ở đây khiến vương gia chướng mắt sao?"

Linh Vi không nói gì, cũng không có bất kì biểu cảm gì, chỉ nhanh chóng nhặt thức ăn vào trong dĩa rồi cúi đầu bưng ra ngoài.
Khi nàng đi ngang qua hắn, hắn đã vô tình nhìn thấy bàn tay trái của nàng bị sưng đỏ còn bị rầy xước.
"Được rồi, ra ngoài hết đi, ta không cần các ngươi hầu hạ nữa, có Tiểu Bảo là đủ rồi."

"Dạ." Bọn họ A Linh nghe lời hắn, hành lễ rồi ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra ngoài hắn mới nói: "Rõ ràng lúc sáng ta thấy nàng ta vẫn còn bình thường mà."
Tiểu Bảo chưa hiểu lắm: "Vương gia nói ai?"
Hắn phẩy tay, vẻ mặt có chút lường biếng: "Thôi bỏ đi."

Tiểu Bảo chợt hiểu ra gì đó: "Người...!đang lo lắng cho Quách Phương Nghi sao?"
"Không có." Hắn vội vàng phủ nhận.
"Đúng vậy, nô tài thấy người cũng không cần quan tâm nhiều đến nữ...!à không, tiểu cô nương đó nữa, quan tâm nhiều ắt loạn."
"Ngươi đang lên mặt với ta sao?" Hắn tức giận trừng mắt về phía Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền run sợ lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play