----Bà nội thấy vậy không vui nói:"Cháu bày mặt nặng mặt nhẹ cho ai xem đây hả, có muốn ăn cơm hay không? ”Ông nội cũng khó chịu mắng bác cả:"Mày quản con mình cho tốt đi, ngày nào cũng trưng cái mặt này ra, thật sự không giống ai, nếu gốc rễ hỏng mất thì đời này coi như xong.
”Bác cả vội vàng gật đầu vâng dạ.
Ở Thẩm gia, không ai dám cãi lời ông cụ Thẩm, ông cụ Thẩm từng ra chiến trường giết địch, cho dù xuất ngũ nhưng vào dịp tết mỗi năm đều có rất nhiều cán bộ đến thăm hỏi.
Có thể nói cả nhà dựa vào trợ cấp của ông để vượt qua mấy năm sinh hoạt khó khăn nhất.
Bác gái cũng không dám nói chuyện, còn Thẩm Diễm Hồng thì cúi gầm đầu xuống, trong mắt tràn đầy sự oán độc.
Bác hai cùng vợ sinh được ba đứa con gái, luôn cảm thấy gia đình mình luôn thấp hơn một cấp, như người trong suốt ở Thẩm gia, không có cảm giác tồn tại gì.
Bà cụ Thẩm tự nhận mình không phải loại mẹ chồng chuyện làm khó dễ con dâu nhưng trên người con dâu thứ hai luôn toát lên sự hẹp hòi nông cạn, khiến cho người nhìn cảm thấy không thoải mái lắm.
Ba cô con gái luôn được bà cụ Thẩm dạy dỗ từng chút, bà cụ sợ mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn lại được dạy thành dáng vẻ của hèn yếu của ba mẹ mình.
Nếu vậy mà gả ra ngoài sẽ gây tai họa cho nhà người khác.
Cho nên ba cô con gái làm người rất hào sảng, đôi khi có thể giúp nhà bác hai chiếm phân nửa trọng lượng.
Tất cả mọi người đều yên lặng ăn cơm nhưng có vẻ bác gái cả vẫn không muốn yên, bèn lên tiếng.
"Con nghĩ Thẩm Thanh nhà con đi học làm mộc sắp trở về rồi, năm nay nó cũng đã mười tám tuổi, đã tới tuổi lập gia đình rồi.
Đúng lúc bên nhà mẹ đẻ con có làm mai một cô gái không tệ, phải tranh thủ sắp xếp thời gian cho hai đứa gặp mặt.
Con chỉ có một đứa con trai thôi nên phải tìm một người con dâu thật tốt.
”Bà cụ Thẩm yên lặng một hồi, cúi đầu ăn một miếng rồi đáp.
"Đến lúc đó nói sau, hiện tại yên lặng ăn cơm đi.
”Cẩm Nhiên ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong muốn giúp mọi người dọn bàn ăn nhưng chị cả nhà bác hai lại không nhường cho cô làm.
"Ny Ny, em đi tắm rửa ngủ rồi, chút việc này không cần em làm đâu, ngoan nào.
”Cẩm Nhiên nhìn mẹ cô một cái, mẹ cô hài lòng nhìn chị họ rồi gật gật đầu với Cẩm Nhiên.
Sắc mặt Thẩm Diễm Hồng trở nên u ám đi trở về phòng, không nói chuyện với bất kỳ người nào khác.
Bà cụ Thẩm bĩu môi liếc mắt nhìn.
Cẩm Nhiên rửa mặt đơn giản rồi trở về phòng nằm, nghe thấy bên ngoài dần dần không còn tiếng động.
Sau xác định tất cả mọi người đã đi ngủ hết liền khóa cửa phòng tiến vào không gian của mình.
Trong không gian sáng như ban ngày, hơn nữa nhiệt độ rất thoải mái, đứng ở vị trí Cẩm Nhiên còn có thể nhìn thấy biển rộng cách đó không xa.
Tàu chở hàng trên biển đều dừng ở bến tàu, giống như đang chờ người dỡ hàng, có xe tải vẫn mở cửa xe giống như chủ xe đang bận rộn làm chuyện gì đó sẽ quay lại trong chốc lát.
Cẩm Nhiên cực kỳ hưng phấn, bắt đầu đi dạo.
Nhà kho bến tàu này được mở bởi một công ty hậu cần lớn, mỗi ngày có hàng triệu tấn hàng cập bến, vì vậy gần như có tất cả mọi thứ đồ.
Công ty này chủ yếu cung cấp hàng hóa cho tất cả các trung tâm mua sắm lớn ở các thành phố xung quanh.
Có thể nói là chỉ cần là hàng xuất hiện trên thị trường sẽ có thể tìm được ở nơi này.
Bây giờ, tất cả đều là của cô.
Wow!A ha ha ha ha!Cẩm Nhiên tỉnh táo lại, trước tiên phải xem xem thời gian bên trong không gian cùng với bên ngoài.
Cẩm Nhiên phát hiện thời gian trong không gian này đứng yên.
Thật sự quá kinh người!Cẩm Nhiên lại muốn hét thật to.
Cô tuyên bố cô chính là con gái ruột thịt của ông trời.
Cẩm Nhiên chậm rãi đi dạo trong không gian, thật ra cô đã rất quen thuộc với nơi này, dù sao đây cũng là nơi mà cô làm viêc vài năm rồi.
Cô cũng không phải đi dao không có mục đích.
Ở thời đại hiện tại, thứ đáng giá nhất chính là lương thực, mục tiêu của cô chính là tìm được gạo, dầu mỡ vân vân, mấy thứ đồ có thể lấp đầy bụng.
.