Vì để tiện đi lại nên bốn người bọn họ đều quyết định sẽ dùng xe của Hạ Giai Thuỵ.
Và tất nhiên người cầm lái sẽ là Hạ Giai Thuỵ, ngồi ở ghế phụ là Lý Mỹ Nguyệt, anh và Diệp Thanh Du ngồi ở hàng ghế sau. Cả ba người đàn ông ở trong xe đều mang dáng vẻ yên tĩnh, chỉ có mình Lý Mỹ Nguyệt là suốt đường đi vẫn cứ thao thao bất tuyệt, cô hết kể chuyện trong bệnh viện cho Hà Chí Viễn nghe, đến tranh cãi với Diệp Thanh Du, không cãi lại sẽ quay sang uất ức mách với Hạ Giai Thuỵ khiến bầu không khí khá hoà hợp.
Hà Chí Viễn ngồi bên cạnh Diệp Thanh Du, cách cậu một cánh tay, hai người đều ngồi sát cửa xe. Mũi của Hà Chí Viễn khá nhạy cảm nên từ khi bước vào xe anh đã ngửi được một mùi gỗ thoang thoảng, cứ nghĩ mùi đấy có sẵn ở trong xe nhưng khi ngồi cạnh Diệp Thanh Du một lúc lâu anh mới biết mùi gỗ đó xuất phát từ cậu. Một hương gỗ thông ấm nhẹ đi chung với mùi nước sát khuẩn lạnh ngắt vô tình tạo nên một hỗn hợp đối nghịch nhưng không hề phản cảm.
Vì lười nói chuyện nên Diệp Thanh Du dựa người ra sau ghế, lấy điện thoại ra lướt mạng. Bàn tay của Diệp Thanh Du rất đẹp, những đường gân xanh bắt đầu từ giữa ngón tay kéo dài xuống mu bàn tay, dời ánh mắt xuống phần cổ tay sẽ thấy được trên đấy có xuất hiện chi chít những sết sẹo trắng mờ đan xen nhau.
Sẹo? Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy khiến Hà Chí Viễn vô thức nhìn kỹ phần cổ tay của cậu, có vẻ như trước đó đã bị thương bằng vật sắc nhọn và không được xử lý tốt nên có xuất hiện vài vết sẹo lồi nhỏ.
À một bí mật nhỏ về Hà Chí Viễn mà ít ai biết là anh rất thích ngắm nhìn những bàn tay, mỗi lần gặp đối phương bộ phận đầu tiên anh nhìn sẽ luôn là tay. Vì từ bàn tay anh có thể đoán ra được cách đối phương sinh hoạt hằng ngày cũng như là công việc hiện tại.
Ví dụ như ở những người thợ làm tóc thường móng tay của họ sẽ dễ bị ố đen vì phải tiếp xúc với các loại hoá chất tẩy nhuộm. Hoặc những người làm công việc liên quan đến cầm bút, nhà văn, kịch bản,... thì ngón giữa sẽ có vết chai do sử dụng bút nhiều.
Còn tay của Diệp Thanh Du vì phải liên tục đeo găng tay y tế phẫu thuật trong một khoảng thời gian dài làm cho da tay bị thiếu cân bằng độ ẩm, khiến lòng bàn tay và đầu ngón tay bị nhăn nhẹ.
Chắc có lẽ do ánh mắt của Hà Chí Viễn quá chăm chú và nóng rực, Diệp Thanh Du muốn ngó lơ cũng khó. Cậu liếc mắt nhìn anh, nương theo tầm nhìn của anh nhìn chằm chằm tay của mình, cậu nâng tay lên cắt ngang ánh nhìn của đối phương rồi mới cười khẽ, hạ giọng nói đủ để cậu và anh nghe thấy
"Ông chú thích tay của tôi à? Nè, nhìn đi!"
Diệp Thanh Du xoè tay trước mặt anh, ngón tay của cậu thon dài, xương khớp rõ ràng, lòng bàn tay rất rộng giống như mọi thứ to lớn đặt vào tay cậu đều có thể phi thường trở nên nhỏ bé. Hà Chí Viễn bị phát hiện nhìn trộm thì giật mình xoay mặt đi, anh lấy tay chống lên cằm vờ như nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng thực chất là đang cố che đôi tai đang ửng hồng của mình.
Lần đầu trông thấy Hà Chí Viễn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt khác hẳn với sự thờ ơ trước đây, Diệp Thanh Du càng cười khoái chí hơn. Cậu nhích người lại gần phía Hà Chí Viễn, truy đuổi bắt anh trả lời: "Nếu ông chú thích thì có thể nói, tôi sẵn sàng dâng hiến bàn tay vàng này cho bác sĩ Viễn nghiên cứu khi nào chán mới thôi. Chứ sao phải lén lút nhìn trộm như thế, hửm?"
Diệp Thanh Du càng tiến lại gần Hà Chí Viễn thì mùi gỗ thông càng rõ ràng hơn, hương gỗ nồng nàn thơm dịu, nhẹ nhàng len lỏi vào khoang mũi anh, rất ấm và thơm nhưng cũng không kém phần áp bức.
Cảm thấy bị một người trẻ hơn lấn át, Hà Chí Viễn xoay người quay lại nhìn thì Diệp Thanh Du đã ở sát bên anh, vươn tay ra là đụng được cậu. Lúc này anh đã bình tĩnh và trở lại trạng thái thờ ơ như mọi ngày, mắt đối mắt. Trong mắt anh bây giờ là một thanh niên tóc vàng cùng với đôi mắt nâu sáng, vì cười mà mắt cong lên như lưỡi liềm.
Hà Chí Viễn đang chuẩn bị lên tiếng thì Lý Mỹ Nguyệt nghe tiếng động nên quay xuống, nhìn Diệp Thanh Du và Hà Chí Viễn ngồi sát nhau đầy thân mật, cô che miệng cười khúc khích, giọng điệu đầy sự trêu chọc
"Ê Thanh Du, cậu làm gì ngồi gần anh Viễn vậy?"
Diệp Thanh Du nghe tiếng gọi mới nhích người xa một chút, vừa nói vừa nhìn anh cười mờ ám: "Gì? Có người muốn ngắm nhìn tôi nên tôi ngồi gần để ai đó nhìn rõ hơn đó mà."
"Ai nói tôi muốn nhìn cậu?" Hà Chí Viễn chỉ hận không thể nhào đến để bịt miệng Diệp Thanh Du lại, anh chỉ đơn thuần là muốn nhìn tay cậu ta thôi nhưng qua cái miệng thối đó thì khác nào anh là đồ háo sắc đâu.
Cậu nhìn anh vội vàng phản bác thì nhoẻn miệng cười sâu hơn, Diệp Thanh Du không trả lời, ánh mắt hết sức khiêu khích giống như "ai cũng hiểu ý tôi hết mà, anh không cần giải thích"
Lý Mỹ Nguyệt không hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn hùa theo Diệp Thanh Du cười hì hì khiến Hà Chí Viễn sốt ruột hơn
"Mỹ Nguyệt à..."
"Em hiểu mà anh Viễn", cô che miệng cười cố gắng tỏ ra thấu hiểu rồi quay lên nói với Hạ Giai Thuỵ, "Anh cũng hiểu mà đúng không?"
Hạ Giai Thuỵ lắc đầu cười không trả lời. Hà Chí Viễn bị đùa giỡn quyết định không nói nữa, mặc kệ thủ phạm hả hê kế bên, anh quyết định quay mặt ra cửa sổ im lặng là vàng.
...
Chỉ vài phút sau, bọn họ cũng đến quán ăn. Đó là một quán bình dân bán cơm gà nhưng vẫn rất khang trang và sạch sẽ.
Lý Mỹ Nguyệt chủ động mở đường dẫn mọi người vào ngồi ở một bàn nhỏ, sát mép tường. Hạ Giai Thuỵ tiến vào bàn ngồi trước, theo thói quen kéo ghế ra để Lý Mỹ Nguyệt ngồi bên cạnh mình rồi tiện tay đưa menu cho cô xem. Và tất nhiên hai chỗ ngồi đối diện sẽ là Diệp Thanh Du và Hà Chí Viễn ngồi với nhau, Hà Chí Viễn cũng dần quen với việc ngồi cạnh Diệp Thanh Du từ trên xe nên cũng không thay đổi sắc mặt gì nhiều mà bình thản ngồi vào phía bên trong, Diệp Thanh Du cũng không nói gì ngồi vào chiếc ghế còn lại bên cạnh anh.
Sau một hồi lật xem menu thì Lý Mỹ Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ vào hình ảnh trên menu rồi hỏi Hà Chí Viễn
"Anh Viễn, ở đây có cơm đùi gà góc tư xối mỡ, cơm cánh gà chiên nước mắm. Anh thích ăn loại nào ạ?"
Hà Chí Viễn nhìn hai hình ảnh trên menu, chúng đều rất ngon miệng, nước sốt được rưới ướt đẫm phần gà, cơm vàng ươm, chỉ có điều là... chúng trông hơi dầu mỡ khiến cho Hà Chí Viễn vô thức mà nổi da gà từng cơn.
"Tôi chọn món cơm đùi-"
Sợ làm phí thời gian nên khi anh định chọn đại một món thì Diệp Thanh Du ngồi kế bên lại lên tiếng trước anh
"Có vẻ như chú không thích mấy món ngấy dầu như thế này nhỉ, vậy chú ăn cơm gà xé phay giống tôi đi, món đó ít dầu mỡ đấy."
Hà Chí Viễn khựng lại, anh không hề biết rằng chỉ cần vài giây ngập ngừng của anh thôi mà cậu ta có thể đoán ra được là anh không thích những món đấy sao?
"À ừ vậy gọi món đó đi." Anh hơi liếc mắt nhìn sang Diệp Thanh Du, vẫn là điệu bộ cợt nhả pha thêm một chút tư vị hóng hớt trò vui, giống như người vừa lên tiếng giúp đỡ anh là người khác chứ chẳng phải cậu ta vậy.
"Ôi anh không ăn được đồ dầu mỡ hả? Em xin lỗi em vô ý quá, để em gọi món thanh đạm cho anh nha." Lý Mỹ Nguyệt nghe mà áy náy, cô vô tư không để ý Hà Chí Viễn vì chiều theo cô mà còn định chọn những món anh không thích ăn.
"Không sao không sao tôi ăn được, chỉ là không hảo lắm thôi, làm phiền em rồi"
Hà Chí Viễn xua tay nói vài câu an ủi Lý Mỹ Nguyệt. Trong lúc đợi món ăn được dọn lên, Hà Chí Viễn rút đũa muỗng được cắm trong một cái ống đựng dụng cụ ăn uống bằng nhựa, nhẹ nhàng dùng khăn ướt có sẵn ở trên bàn, lau sạch rồi đưa cho mọi người, sẵn tiện lấy khăn đấy để lau bàn ăn sạch sẽ. Ai nấy thấy anh làm vậy cũng đều gật gù cùng một suy nghĩ: Bệnh nghề nghiệp có khác.
"Cảm ơn anh Viễn, à ngày làm việc của anh thế nào ổn không ạ, có gì khó khăn anh nhớ nói với em nha."
"Cảm ơn em, bệnh án đầu tiên được giao cũng tương đối dễ giải quyết, tôi đang nghi ngờ là dị dạng động tĩnh mạch vì có những triệu chứng..."
Hà Chí Viễn chia sẻ về tình trạng của bệnh nhân sáng nay, anh nói ra những nghi ngờ phán đoán của mình, Lý Mỹ Nguyệt vô cùng nhiệt tình, hỗ trợ giải đáp những vấn đề anh thắc mắc. Hạ Giai Thuỵ dù khác khoa nhưng cũng góp vài lời giúp đỡ anh dựa trên những gì hắn hiểu, chỉ có Diệp Thanh Du từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Sau khi được Lý Mỹ Nguyệt cưỡng ép gạt chuyện công việc sang một bên, cô quay sang nói chuyện phiếm, đùa giỡn với Hạ Giai Thuỵ. Hà Chí Viễn biết ý không muốn làm kỳ đà cản mũi nên cũng im lặng, ngó nghiêng xem cách trình bày bố trí của quán. Bỗng cánh tay của anh bị người kế bên đụng phải, Hà Chí Viễn quay sang nhìn Diệp Thanh Du, cậu đang chống cằm thấy anh nhìn sang thì mới lên tiếng hỏi nhỏ đủ hai người nghe
"Này ông chú, ngoài đồ dầu mỡ ra thì chú còn không ăn được món nào nữa?"
"Cậu hỏi làm gì?" Hà Chí Viễn thờ ơ đáp lại, không biết định giỏ trò gì nữa đây.
"Thì thắc mắc thôi, giống như tôi ghét uống nước điện giải đây, dù biết nó tốt nhưng mùi vị kinh chết đi được."
Diệp Thanh Du như không nhìn thấy sự thờ ơ của Hà Chí Viễn, cậu thoải mái kể với anh những thứ cậu ghét và thích, anh một mặt thì như không quan tâm nhưng cũng tự khắc nghe và nhớ được một phần nào
"Ngoài đồ dầu mỡ ra... tôi còn không ăn được cay. Nếu ăn trúng ớt người sẽ bị dị ứng."
"Ồ thế à vậy thì-"
"Xin lỗi mọi người vì lên món trễ nhé, đồ ăn đến rồi đây!" Phục vụ bê phần ăn của mọi người đến rồi rối rít xin lỗi.
Diệp Thanh Du định nói gì đó nhưng đồ ăn đã được dọn lên nên cậu cũng thôi không nói nữa. Cậu tự giác lấy đồ ăn từ trên tay của người phục vụ, muốn chuyền sang cho Hà Chí Viễn dùng trước thì thấy ở trên phần cơm của anh có vài miếng ớt cắt lát được xếp thành hình cánh hoa đỏ vô cùng rực rỡ. Diệp Thanh Du thấy vậy liền thản nhiên dùng đũa gắp hết ớt ra sạch sẽ rồi mới đưa lại cho Hà Chí Viễn.
Cả quá trình đấy Hà Chí Viễn nhìn thấy hết, anh ngây người nhìn cậu tỉ mỉ gắp ớt ra, không sót lại một tí ớt nào rồi mới đưa ngược lại cho anh. Ý là Hà Chí Viễn chỉ nói chuyện phiếm bình thường thôi, anh không biết là cậu sẽ để tâm và còn chủ động làm vậy. Đây gọi là thụ sủng nhược kinh trong truyền thuyết thật rồi...
_________
*Hình ảnh minh hoạ tay của Diệp Thanh Du
*Cơm gà xé phay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT