Nhu Nhiên trở về phòng lấy điện thoại, ví tiền cùng với hộp đồ trang sức đặt trong két sắt rồi mới đi ra khỏi nhà.

Cô không thuộc dạng con gái ngu ngốc hay xốc nổi. Bản thân Nhu Nhiên nhận thức được tầm quan trọng của đồng tiền. Tiền trong thẻ mà hàng tháng người đàn ông cô gọi là cha kia chu cấp thừa sức cho cô học hết bốn năm đại học. Hơn nữa hiện tại cô không đủ thời gian và tinh lực để kiếm tiền.

Thế nên dại gì mà không cầm đi chứ?

Từ sau khi cô bước chân ra khỏi nhà, Nhu Nhiên đột ngột trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Cú sốc và sự ghê tởm khiến cho cô không kịp phản ứng lại, đến hiện tại nỗi đau vẫn chưa thấm hết. Cả người cô lơ lửng như trên mây, chân tay vô lực không còn chút cảm giác.

Cô cũng không biết lấy đâu ra sự tỉnh táo mà đi ra tiệm photo ở đầu tiểu khu in hết chỗ ảnh vừa chụp trong máy, sau đó bắt taxi đến một địa điểm quen thuộc.

Nhà của cô giáo Lưu Tịnh, giáo viên chủ nhiệm cấp một của cô.

Cho đến tận bây giờ, năm nào cô cũng đều đặn mang hoa đến vào ngày nhà giáo. Một năm cũng mấy lần đến nhà cô nấu cơm ăn cơm. Cô giáo Lưu rất quý cô, lúc nào cũng dang rộng vòng tay lắng nghe Nhu Nhiên tâm sự.

Mới ba giờ chiều, trời nắng chang chang. Ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt trên làn da Nhu Nhiên, khiến cô có cảm giác bỏng rát như bị tát vào mặt.

Cũng đau, nhưng không thể so với cái tát mấy hôm trước, cùng với cú đạp thật lực vừa nãy của hai người mà cô gọi là ba mẹ.

Căn nhà quen thuộc đang mở cổng. Học sinh cấp một hè đến còn chưa đi học, cô giáo Lưu chắc chắn đang ở nhà.

Nhu Nhiên xuống khỏi taxi, hiếm khi mặc kệ tài xế đang nhìn cô với ánh mắt ái ngại mà không một lời cảm ơn.

Cô ngồi thụp xuống trước cổng nhà cô giáo Lưu, nước mắt vẫn chảy xuống như thác. Cô gái nhỏ đầu bù tóc rối, áo đồng phục nhăn nhúm. Trên tay cô còn dính máu vì lúc nãy giữ cạnh sắc của khung ảnh.

Cô hít sâu một hơi, bấm chuông cửa.

Cô giáo Lưu ra mở cửa rất nhanh, vừa đi ra đã nhìn thấy cô chật vật tới không nỡ nhìn, vừa khóc vừa mếu máo chạy đến trước mặt mình.

Lưu Tịnh chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng thấy đứa nhỏ mà mình yêu quý khổ sở như thế thì đau xót vô cùng, mở rộng vòng tay ôm lấy cô.

Cô học trò nhỏ khóc đến cả người run rẩy trong vòng tay Lưu Tịnh. Nhu Nhiên vừa nấc lên vừa nói:

"Cô ơi con không muốn sống nữa. Huhu tim con đau quá cô ơi!"

Lưu Tịnh vuốt lưng cho Nhu Nhiên, ê ẩm cả cõi lòng. Cô giáo còn hơn cả mẹ ruột, một tay chăm cô cho đến khi cô lên cấp hai. Huống chi Nhu Nhiên khiến người ta yêu thích như thế, năm nào cũng tới nhà mấy bận cùng cô nấu cơm. Trong lòng Lưu Tịnh vốn đã coi Nhu Nhiên là con gái.

"Có chuyện gì vậy con? Đi vào kể cho cô nghe. Không được suy nghĩ bậy bạ nha con!"

Nhu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, cô khóc đến không thể thở được, cả người mềm nhũn ôm lấy cô giáo Lưu. Cô giống như người mất hồn mà lặp đi lặp lại câu "con muốn chết quá".

Lưu Tịnh kéo Nhu Nhiên vào trong nhà. Vừa mới đi được vài bước, trong túi Nhu Nhiên bỗng có cái gì đó rơi ra.

Lưu Tịnh dừng lại, cúi người nhặt xấp ảnh Nhu Nhiên vừa đánh rơi.

Lúc nhìn thấy rõ nội dung những bức hình ấy, đôi mắt cô trợn trừng, giống như không thể tin được mà ngã ngồi hẳn xuống đất.

Cả hai người trong bức ảnh Lưu Tịnh đều nhận ra. Một người là ba của Nhu Nhiên.

Người còn lại... không thể quen thuộc hơn.

Người đó chính là Lưu Nhiên - đứa con gái đầu lòng của cô!

"Con... con nói cho cô biết, cái gì đây?"

Nhu Nhiên không trả lời, chỉ là khóc càng thêm dữ dội.

Lưu Tịnh ôm đầu, cả người run như cầy sấy mà quỳ trước mặt Nhu Nhiên.

"Ôi giời đất ơi! Cái con trời đánh này! Cô không dạy được con gái. Nhu Nhiên ơi, cô phải làm thế nào để con đừng nghĩ quẩn nữa đây!"

Lưu Tịnh thậm chí còn không dám xin Nhu Nhiên tha thứ. Người mẹ vừa nhục nhã vừa thất vọng không ngừng lấy tay đập vào đầu mình. Nhu Nhiên không nhìn nổi nữa, ngồi xuống ôm lấy cô giáo.

Trong lòng cô muốn trả lời, rằng xin cô hãy giết Lưu Tịnh đi. Đuổi nó khỏi nhà, làm cho nó chết tâm, giống như cô bây giờ vậy.

Thế nhưng Nhu Nhiên chỉ khóc. Hai cô trò ôm nhau gào khóc như mưa.

Trước khi đến đây cô vốn định cứng rắn thêm một chút, thế nhưng khi nhìn người mà cô vốn yêu quý như mẹ đau khổ như vậy, cô chỉ có thể làm đến thế.

Nhưng như vậy cũng là đủ.

Lưu Nhiên sẽ bị cô kéo theo xuống địa ngục, địa ngục trần gian.

Rồi nó sẽ hiểu cảm giác sống không bằng chết của cô bây giờ.

__

Viết xong cũng cảm thấy em Nhu meo meo bị ngược quá đáng. Thế nhưng mọi người yên tâm nha vì cuộc sống luôn luôn cân bằng ý. Mất thứ này sẽ có thứ kia. Em Nhu meo meo sẽ nhận lại được những gì ẻm đáng có 🥺

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play