Lúc tin tức truyền đến, cha ta đang duyệt binh tiến về Kinh thành, cùng lúc đó thư tay của ông được đưa đến biên cương.
Một chữ đơn giản, đao thương sáng quắc: “Giết!”
Đám người Lâm Ngạn đứng ở trước cổng đợi lệnh, khi ta ra đó thì ngựa chiến hí vang, tám ngàn quân kỵ binh Trấn Bắc đang chờ xuất phát.
Đây chính là nguồn lực duy nhất có khả năng đuổi người Hồ đang công kích Kinh thành.
Tay ta nắm chặt dây cương đến đau đớn, dẫn theo đoàn quân ngựa đen rời khỏi biên cương đất Bắc thêm lần nữa.
...
Đúng như ta đoán, người Hồ không hề giữ chữ tín. Bọn họ vừa lên bờ là cả đoàn quân giết chóc một đường thẳng đến Kinh thành. Bọn họ vừa giết vừa cướp bóc, không ai chặn lại được.
Tả Thân vương còn chưa bỏ chạy, quân đội của hắn phòng thủ tại chỗ, bố trí phòng ngự tại các thành trì dọc đường hòng kéo dài thời gian.
Tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm.
Ta đuổi tới nơi dừng chân cuối cùng của bọn họ ở Lương Thành. Tầm mắt ta chỉ nhìn thấy toàn tàn binh bại tướng, cả bầu trời ngập tràn màu thuốc súng đỏ đen.
“Tại sao không rút lui đến Kinh thành, tường thành ở đó dễ phòng thủ hơn nhiều...”
Một tiểu tướng tàn phế mất một tay liều chết nhìn về hướng Kinh thành: “Cẩu Hoàng đế tin tưởng người Hồ! Hắn còn tưởng người Hồ sẽ không tấn công chúng ta!”
“Ta hận!”
Ta mím môi thật chặt. Người Hồ không cần đến một ngày sẽ đánh đến nơi này, ta phải làm gì đó mới được.
Ta quan sát tình thế. Tuy đối địch người đông thế mạnh, nhưng xâm nhập Trung Nguyên thì bọn họ càng kéo dài càng mệt mỏi. Người Hồ biết thế, cho nên sau khi đổ bộ thì bọn họ lập tức áp sát Kinh thành ngay.
Chỉ cần phá được Kinh thành, bắt được Hoàng đế, làm khó dễ văn võ bá quan thì hệ thống chính trị của chúng ta hoàn toàn sụp đổ. Người hồ sẽ nắm được Đại Nguyên ở trong tay, trở thành chiến tích vang dội nhất của họ.
Ta lớn lên trong quân doanh, không thể chịu đựng người Hồ ngông cuồng. Biện pháp duy nhất hiện giờ là kéo chậm tốc độ của họ, chờ cha ta đưa quân cứu viện tới.
Lâm Ngự dẫn người đi xem xét tình hình quân địch, khi quay về thì mặt mày có vẻ mừng rỡ.
Người Hồ muốn mau chóng đánh bại Kinh thành, đoàn quân của họ tiến công rất nhanh, đội ngũ khó tránh được việc kéo giãn ra giống như một con rắn lớn.
Bọn họ vừa cho chúng ta một cơ hội tốt.
Lâm Ngạn lập tức quyết định mang theo tám ngàn kỵ binh. Hắn muốn chém thủ lĩnh người Hồ là Hạ Bạt Lương.
Đáng tiếc là Hạ Bạt Lương luôn giữ vị trí chính giữa đoàn quân. Tuy chiến tuyến người Hồ rời rạc, nhưng bên cạnh hắn luôn có số lượng quân lính nhiều hơn chúng ta gấp mấy lần.
Khó lòng làm con rắn dài bảy tấc này bị thương nặng, Lâm Ngạn đành phải bắt đầu liên tục quấy rối nó. Ép người Hồ cuộn tròn lại, bảo vệ người cầm đầu ở giữa, làm họ phải giảm tốc độ xuống.
Cứ thế, chúng ta giằng co suốt ba ngày.
Đến ngày thứ ba, mọi người đã chạm đến giới hạn. Ngựa chiến mệt mỏi hết sức, Lâm Ngạn bị thương, tám ngàn kỵ binh chỉ còn lại năm ngàn.
Kinh thành đã vào tới tầm mắt người Hồ!
Ta vốn tưởng đã tới nước này rồi thì Phó Ngọc nên ra lệnh mở cửa thành, để bọn chúng xâm nhập vào trong. Lợi dụng tường thành cao vời vợi ở đó để liều chết phòng thủ. Nếu thế thì có lẽ chúng ta vẫn còn một con đường sống.
Ai ngờ thủ vệ Kinh thành co đầu rụt cổ không động đậy. Phó Ngọc trốn trong hoàng cung, mỗi ngày đều sai bảo thái giám đi dò thám tin tức, ra vào nối liền không dứt.
Hắn ngu ngốc dễ bị ức hiếp, người Hồ thì gian trá. Để lừa gạt Phó Ngọc tin tưởng bọn họ sẽ đến đánh Tả Thân vương và ta, họ cố ý thực hiện theo hứa hẹn, trả lại Hà Miểu Miểu bị tra tấn không còn ra hình người cho Phó Ngọc.
Phó Ngọc cảm động đến rơi nước mắt.
Đến ngày thứ tư, binh lính người Hồ đến dưới tường thành, bắt đầu tấn công.
Sắc mặt Phó Ngọc trắng bệch, xuất hiện nơi đầu tường thành dò hỏi tại sao đối phương không tuân thủ hiệp ước đồng minh.
Giữa binh đoàn người Hồ tràn ra tiếng cười trào phúng, ngay cả ta còn cảm thấy bị sỉ nhục. Phó Ngọc tức hộc máu, té ngã xuống tường thành.
Người Hồ lập tức công thành. Kinh thành loạn lạc, không có sức phòng thủ, cổng thành sắp sửa bị phá nát.
Cuối cùng chúng ta không thể nhẫn nhịn được nữa, dẫn binh lính xông ra ngoài. Ai cũng đỏ mắt, chuẩn bị đập nồi dìm thuyền.
Đột nhiên, một rừng tên bắn như trời đổ cơn mưa. Từ phía nam bắn đến, phá ngang thế công của người Hồ, làm họ thương vong một mảng lớn.
Ta kinh ngạc nhìn lại, thấy một đội kỵ binh chạy đến từ hướng Nam. Bọn họ mặc giáp xanh, tay cầm cung tiễn.
Cài mũi tên rồi giương cung, thiện xạ!
“Ngọc Trúc!” Ta thấy được lá cờ lớn tung bay bên trên đội kỵ binh giáp xanh!
Người Hồ phát hiện ra quân Ngọc Trúc đột nhiên xuất hiện, nhanh nhẹn khiêng tấm chắn lên ngăn cản.
Đoàn quân Ngọc Trúc lại mấy lần cưỡi ngựa bắn cung, sát thương thêm một ít quân địch, có điều là hiệu quả yếu đi nhiều lần.
Ta nhìn thấy bọn họ rút đao ra, chớp mắt hiểu được ý tưởng của họ: “Xung phong! Chi viện bọn họ!”
Năm ngàn kỵ binh, cùng với tàn quân Tả Thân vương vừa mới thu nạp được, hưởng ứng với năm ngàn quân Ngọc Trúc đột ngột xuất hiện, tất cả xung phong liều mạng tấn công binh đoàn người Hồ.
Kỵ binh xông trận với khí thế không còn gì để mất. Cho dù người Hồ có chuẩn bị phương pháp chống cự ngựa chiến cũng không thể đối phó với hơn mười ngàn kỵ binh xung phong.
Bên xanh bên đen, một nam một bắc, hai dòng nước lũ phân cắt binh đoàn người Hồ, liều chết xung phong chém giết vô số kẻ thù.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào chiến trường, trong tay chỉ có một thanh kiếm dài, chủy thủ nhị ca cho ta thì cột ngang eo.
Lúc trường kiếm chém vào một đám người Hồ, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình. Quay đầu nhìn lại, xung quanh ta không biết từ lúc nào đã đầy kín ngựa đen, ta thấy được ánh mắt mà họ dành cho ta.
Năm ấy cha ta duyệt binh, vô số tướng sĩ ngẩng đầu nhìn ông cũng có ánh mắt như thế đấy.
Ta giơ kiếm lên, làm việc nghĩa không hề chùn bước, xông đến chỗ Hạ Bạt Lương.
Giáp xanh ở nơi phương xa cũng đồng thời chuyển hướng.
Đây là một ván cược lớn, dùng mạng đổi mạng.
Hoặc là chúng ta chết hết, người Hồ thắng lợi vang dội. Hoặc là chúng ta chém đầu Hạ Bạt Lương, đánh cho người Hồ không bao giờ dám đặt vó ngựa xuống đất Nam này nữa!
Ngựa càng chạy càng nhanh, người Hồ vẫn đang phản công lại. Ta nhìn thấy cổng Kinh thành mở ra, có một người mặc giáp vọt tới.
Đó là Mạc Trường Khanh cùng với đệ tử của hắn, mang theo vệ binh Kinh thành, mang theo Ngự lâm quân, còn có quân đội Kinh đô!
Ta nghe được Đại Nguyên giận dữ hò hét, cảm xúc suy sụp kéo dài kia rốt cuộc bùng nổ ngay tại giây phút đó. Mọi người bắt đầu liều mạng, người Hồ ba mặt giáp địch!
Ngựa đen và giáp xanh, hai đường kỵ binh đục thủng binh đoàn người Hồ, giao nhau tại đại trướng nơi trung tâm quân địch.
Ngay lúc hai toán quân chạm mặt, ta thấy được bóng người làm gương cho binh sĩ, chém giết thoát khỏi muôn trùng quân thù!
Gươm kiếm giao nhau, ngựa chiến nghển cổ hí dài, bầu trời mờ nhạt nhuốm màu đỏ tươi.
Đối mặt giữa vạn quân, chúng ta nhận ra nhau, song song nhắm tới kẻ địch của chúng ta.
Có người nhảy lên lưng ngựa, ta nghe được giọng của nhị ca: “Đừng sợ, đại ca và nhị ca tới rồi.”
Quay đầu, nhị ca lại nhảy lên lao đến đại bản doanh người Hồ.
Mặt hắn lạnh như sương, phía sau dẫn theo gần ngàn người đều là hào hiệp chốn võ lâm. Ta nhận ra một trong số đó là Võ Hà Hưu, minh chủ võ lâm Trung Châu.
Nhị ca, hắn vậy mà có thể đánh bại Võ Hà Hưu!
Quân đội người Hồ bao vây chúng ta lại, bên cạnh ta chỉ còn lại vài người Lâm Ngạn. Bọn họ bảo vệ ta, mang tất cả hy vọng gửi gắm lên người nhị ca.
Thắng bại là ở ngay lúc này.
Không bao lâu sau, khi quân địch đã vây kín chúng ta, một cái đầu người bị ném vào giữa đám người Hồ.
Hơn mười bộ lạc phương Bắc, Hung Nô, Tiên Bi, Đột Quyết, Khiết Đan,...
Vua chúa của các bộ lạc đó, từng cái đầu một bị ném xuống chân người Hồ. Còn không chờ bọn họ phản ứng lại, nhị ca đã bắt Hạ Bạt Lương đứng trên lá cờ của quân xâm lược.
Một thanh chủy thủ màu trắng tinh xảo thọc xuyên tim kẻ địch!
Nhị ca lạnh giọng: “Hạ Bạt Lương đã chết! Người giết chính là nhà họ Cảnh ta đây – Cảnh Thục Ỷ!”
Người Hồ sợ hãi, phẫn nộ gào rống muốn giết chúng ta, báo thù cho Hạ Bạt Lương.
Một tiếng gầm tức giận hùng hồn đột nhiên truyền đến từ phía sau bọn họ: “To gan! Người nào dám xâm phạm Kinh đô Đại Nguyên ta!”
Cha ta đã đến, người Hồ xung quanh ta bắt đầu run rẩy.
“Chạyyyyyyyyyy!”
Tiếng la rút quân vang lên, lòng phòng thủ của người Hồ vỡ nát, đoàn quân trốn chạy về phía Bắc!
Ta nhìn về nơi có tiếng kèn dội lại. Áo trắng đứng khoanh tay, bên hông treo phiến quạt lông vũ, đó chính là đại ca Cảnh Vân Triệt nhà ta. Bên cạnh hắn có hơn mười người đang cầm kèn của người Hồ.
Còn phía sau cha ta thậm chí không có nổi một trăm kỵ binh. Ông suốt đêm bôn ba chạy đến, chỉ để phá nát lá gan của kẻ địch...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT