Hai người cùng rời đi không ngoảng đầu lại, Đường Nhã Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể chạy đến mà tách hai người ra. Nhưng bây giờ cô ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một kẻ ghen tị muốn có được tình yêu của người khác.

Cô ta quay sang chất vấn Triệu Sở Vương: "Cậu để yên cho hai người bọn họ như thế sao? Sẵn sàng mà từ bỏ như vậy à?''

Triệu Sở Vương bị cô ta lớn tiếng, sự tức giận cậu ta kìm nén cả buổi cũng đã hoàn toàn vỡ tan. Hai mắt cậu ta đỏ lự nhưng sắp khóc, mất bình tĩnh mà nói: "Vậy chị còn muốn tôi phải thế nào nữa? Hả?"

Quả nhiên dáng vẻ nổi giận của Triệu Sở Vương khiến cô ta hoảng rồi, miệng lắp bắp, giọng cũng dần nhỏ lại.

"Xin lỗi, là chị lớn tiếng với em. Em nhìn xem, bản thân em cố gắng như vậy không phải vì Tống Cẩm Đan sao? Bây giờ cô ta bị cướp mất bởi một người đàn ông, chẳng lẽ em không tức giận?"

"Tức giận thì làm được gì? Có cướp lại cô ấy được không?"

Đường Nhã Kỳ che dấu đi sự hài lòng, cuối cùng cá cũng cắn câu. Cô ta bắt đầu tẩy não Triệu Sở Vương:

"Chị sẽ giúp em! Chị sẽ câu dẫn Phó Tử Sâm, còn em chỉ cần nhân cơ hội đó ở bên Tống Cẩm Đan là được."

Cậu ta có chút bất an trong lòng, lương tâm của một bác sĩ trước nay chưa cho cậu ta làm bất kỳ điều sai trái.

"Như vậy… có được không?"

"Nếu em sợ thì thôi đi!"

Cô ta tặc lưỡi tỏ vẻ chán nản, cầm túi xách kế bên muốn đứng dậy rời đi. Triệu Sở Vương rất nhanh đã giữ tay cô ta lại, gật đầu với ánh mắt kiên định.

"Tôi sẽ làm!"

Đường Nhã Kỳ quay đầu che dấu đi nụ cười quái dị trên môi. Trong đầu cô ta đã xác định: Những gì cô ta muốn chắc chắn phải thuộc về cô ta.

***

Buổi tối, ngoài trời trở gió. Chiếc áo vest trên tay của Phó Tử Sâm đã được khoác ngay ngắn trên người cô từ lúc nào.

"Tôi không lạnh!"

"Vậy cứ coi như cô làm giá treo quần áo cho tôi đi!"

"Anh!!!"

Lời này của anh chọc cô tức muốn chết. Nhưng bây giờ cô lại chẳng còn tâm trạng để tức nữa, im lặng cùng anh đi trên con đường nhỏ. Chỗ để xe vốn dĩ cách quán ăn hơn trăm mét. Có vẻ nơi đây không gần thành phố cho lắm, phía xa xa vẫn còn những cánh đồng lúa mênh mông, tiếng xào xạc của lá, tiếng dế kêu bên đường, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo.

"Vừa rồi cảm ơn anh! Anh diễn tốt lắm. Chắc chắn Hollywood đã bỏ phí một nhân tài như anh!"

"Tôi không có diễn!"

Không biết dưới chân cô từ khi nào đã xuất hiện một con chó lớn, nó liên tục sủa "Gâu Gâu Gâu" rất to khiến cô chẳng thể nghe thấy lời Phó Tử Sâm nói.

Tống Cẩm Đan cúi nhìn con chó dưới chân, có vẻ nó rất thân thiện cũng không có ý định làm hại ai. Cô đưa tay sờ đầu nó, nó cũng vui vẻ mà vẫy đuôi. Trên cổ chú chó này vẫn còn sợi dây xích, có lẽ chủ nó cũng gần đây.

"Shiba, mày đâu rồi! Shiba."

Đó là giọng nói của một ông cụ, lưng ông cũng đã còng đi lom khom trong bóng tối.

"Đây có phải chó của ông không ạ?"

Cô cầm sợi dây xích, dắt chú chó về lại bên ông cụ đứng cách đó không xa. Chú chó rất vui mừng khi nhìn thấy chủ, quấn quýt dưới chân ông như một đứa trẻ.

"Anh bạn già đi đâu vậy?" Ông vừa nói vừa xoa đầu nó nhưng vẫn không quên gửi lời cảm ơn đến cô: "Cô gái, cảm ơn cô nhiều. Vừa nãy tôi đi mùa mì ở quán tạp hoá, có xích nó ngoài cửa không ngờ lại có đám trẻ con nghịch ngợm thả nó đi!"

"Dạ không có gì!"

Đợi đến khi ông lão đi khuất vào màn đêm tối Tống Cẩm Đan mới quay đầu, Phó Tử Sâm đứng dựa vào chiếc xe, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.

"Anh vừa nói gì vậy? Tôi vừa nãy nghe không rõ."

Anh không trả lời mà kéo lấy tay cô, một dòng nước lạnh từ chai nước trực tiếp đổ lên tay Tống Cẩm Đan.

Anh ra lệnh.

"Rửa đi!"

"Chỉ là sờ chú chó một chút, không cần cầu kỳ đến vậy đâu!"

***

Tống Cẩm Đan ngồi trên xe trở về, không biết có phải do mệt mỏi hay không cô lại ngủ gật trên xe anh. Trên cả đoạn đường, Phó Tử Sâm cũng liếc cô vài lần, cũng biết cô đã ngủ quên nên gần đến nơi anh mới đánh thức.

"Về đến nhà cô rồi!"

Cô hất cánh tay anh ra, hai mắt vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng mà nói mớ: "Bỏ ra… đừng làm phiền tôi."

Vài tiếng sau đó, Tống Cẩm Đan bị tiếng gõ cửa làm xe cho thức giấc. Cô nhấn nút, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt tò mò của dì Vương.

"A, sao tiểu thư lại ở đây? Bảo sao ở trên nhà, tôi thấy chiếc này đã dừng trước cổng Tống gia mấy tiếng rồi chưa chịu rời đi."

Cô hoàn hồn, nhanh tay đóng cửa kính lại, cơn buồn ngủ cũng chợt tan biến. Phó Tử Sâm ngồi ở vị trí lái, anh tựa đầu ra sau ghế chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi bị Tống Cẩm Đan đánh thức anh mới tỉnh dậy.

"Sao anh không gọi tôi dậy?"

"Tôi có gọi nhưng cô bảo tôi đừng làm phiền thì tôi biết làm sao?"

A, đúng là cái miệng hại cái thân. Làm cô phải ngủ trên xe mấy tiếng, thân thể cũng đã có chút đau nhức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play