Diệp Ngọc Khanh không chút dè dặt mà túm lấy đầu của Tô Tú Ảnh, kéo cô ta ra khỏi lồng ngực Tần Hữu. Diệp Ngọc Khanh không chỉ đánh, mà còn mắng chửi ả thậm tệ:

"Loại đàn bà vô liêm sỉ. Bộ dạng chẳng khác gì một con ả hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông. Nếu không phải tao mang thai thì sao Tần Hữu có thể để mắt đến loại như mày!"

Mọi người xung quanh cũng rất thích hóng chuyện, mấy vị phu nhân tiểu thư cũng chỉ biết cười nửa miệng.

Ánh mắt bọn họ tràn đầy sự phán xét về hai người phụ nữ đang gây rối kia. Truyện Full

"Hoá ra kia là người phụ nữ hoại gia đình Tần Hữu và Tống Cẩm Đan."

"Việc ngày xưa cô ta làm cũng đến lúc cô ta phải nếm thử thôi!"

Mấy vị phu nhân không chút dè chừng mà nói khá to, Diệp Ngọc Khanh cũng có thể nghe thấy. Cô ta tát lên mặt ả Tô Tú Ảnh thêm vài cái nữa.

"Mấy bà thì biết cái quái gì chứ? Đây không phải chỗ cho các bà chĩa mõm vào phán xét."

Mấy vị phu nhân cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán: Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Bảo sao đứa con dâu mới này của nhà họ Tần luôn bị giấu nhẹm đi, bản chất thô tục của cô ta vốn không thể sửa đổi.

"Hôm nay tao phải xé xác mày ra. Giữa thanh thiên bạch nhật giám công khai hôn hít với chồng tao!"

Tần Hữu đứng bên cũng không nhìn nổi nữa, hắn giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Ngọc Khanh, quát lớn: "Cô có thôi đi không hả? Cô không thấy mình quá đáng lắm sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ mà cũng đáng để làm ầm lên!"

Nói Diệp Ngọc Khanh quá đáng, cô ta càng tức mà đấm đá vào người Tần Hữu.

"Anh nói tôi quá đáng? Anh có biết tôi từng vì anh mà cái gì cũng dám làm không?"

Giới hạn của Tần Hữu đã bị Diệp Ngọc Khanh chạm đến, lại còn thêm cả tình nhân nhỏ bé đứng bên cạnh hắn khóc thút thít, yếu đuối mách tội của Diệp Ngọc Khanh:

"Anh Tần em đau quá. Em không có đánh trả lại chị đâu!"

Tần Hữu chỉ thẳng tay vào mặt Diệp Ngọc Khanh lớn tiếng mắng: "Con mẹ nó, cô lập tức im miệng rồi cút về nhà họ Tần. Đứa bé sinh ra, cô cũng đi khỏi nhà họ Tần được rồi."

Không biết có phải uất ức không, hai mắt cô ta đã đẫm lệ đầy đáng thương. Giọng Diệp Ngọc Khanh khản đặc lại, cô ta vẫn cố gắng gào thét thu hút sự chú ý.

"Ngày hôm nay anh dám nói bỏ tôi. Vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ cho cả thế giới biết việc anh làm với nhà họ Tống!"

Hắn hoảng rồi. Tống Cẩm Đan cũng có ở đây, những lời vừa rồi chắc cô cũng đã nghe thấy. Tần Hữu biết cô không phải kẻ ngốc, lời của Diệp Ngọc Khanh nói một phần có thể tin.

Vừa rồi là cô trốn sau đám đông xem kịch vui của nhà bọn họ. Nhưng chỉ cần là chuyện của nhà họ Tống cô sao có thể ngồi im. Tống Cẩm Đan đi qua đám đông đứng gần đó, đối diện trực tiếp với Diệp Ngọc Khanh.

Trong ánh mắt cô ta chứa đầy sự uất ức, thù hận và cả không cam lòng. Cũng có thể Diệp Ngọc Khanh đã biết bí mật gì đó của nhà họ Tống.

Tần Hữu cũng đã có chút run sợ trước lời nói vừa rồi của Diệp Ngọc Khanh, giọng anh ta dịu đi: "Ngọc Khanh, chúng ta có gì về nhà rồi nói. Em làm như vậy, đứa nhỏ trong bụng ít nhiều cũng đã bị kinh động không nhỏ."

Diệp Ngọc Khanh nhếch mép, cô ta đẩy thân thể của Tần Hữu đã từng chút áp sát lại, kéo ra một khoảng cách dài giữa hai người bọn họ.

Giọng cô ta run rẩy nhưng lại tràn đầy ý cười: "Sao nào? Giờ mới biết sợ sao? Giờ mới biết lo cho đứa con trai trong bụng tôi sao?"

Tần Hữu không trả lời, nhưng Tần Hành lại lên tiếng. Buổi tiệc ngày hôm nay, ngay từ khi bắt đầu đã chỉ xấu mặt mỗi Tần gia.

"Diệp Ngọc Khanh, cô quay về nhà Tần gia ngay cho tôi!"

"Sao tôi phải về nơi rách nát đó! Về đó để các người sai tôi như một con ở sao? Ngày hôm nay, bí mật của Tần Hữu tôi nhất định sẽ phải nói."

"Im miệng!" Tần Hữu rống lên một tiếng, hắn dùng toàn bộ sức lực tát lên mặt Diệp Ngọc Khanh.

Diệp Ngọc Khanh choáng váng ôm má trái vừa bị đánh té mạnh xuống đất. Vừa rồi do xô xát với Tô Tú Ảnh, đứa bé trong bụng đã ảnh hưởng ít nhiều, lại thêm một cái ngã mạnh như vậy… đứa trẻ cũng lành ít dữ nhiều.

Ánh mắt cô ta đờ đẫn, miệng thốt ra được vài câu rồi cũng mất dần đi ý thức.

"Bụng tôi đau quá … Con tôi… Tần Hữu… chết… Ba của…"

Xe cấp cứu rất nhanh đã tới, Tống Cẩm Đan cũng lén đi theo Diệp Ngọc Khanh đến bệnh viện. Vừa lúc nãy, cô ta đã nhìn chằm chằm vào cô để thốt ra câu cuối.

Đứa bé trong bụng Diệp Ngọc Khanh mới bảy tháng nên phải sinh non, lúc đỡ ra đã ngạt khí không thể cứu sống.



Lúc Diệp Ngọc Khanh tỉnh dậy. Cô liếc nhìn chiếc bụng phẳng lì, dò hỏi: "Con tôi đâu? Đứa bé đâu?"

Sở Chi Lăng giận dữ nhìn cô ta: "Cháu nội của tôi bị cô hại chết rồi!"

Cô ta nhất thời không tiêu hoá được tin tức, phát rồ mà rút ống truyền dịch trên tay chạy ra ngoài tìm kiếm. Diệp Ngọc Khanh mếu máo gào khóc trên hành lang bệnh viện.

"Con tôi đâu rồi? Sao các người có thể tàn nhẫn giấu nó đi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play