Ông ta lại nói thêm: "Thì ra ngày trước là tao quá nhân từ nên mới tha cho mày! Bây giờ thì để tao kết thúc nó!"
Frank bóp cò, tưởng chừng như giây sau một viên đạn sẽ ghim thẳng vào đầu Reid nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Frank hoảng hốt, ông ta thử bóp cò lại, cuối cùng vẫn chẳng có viên đạn nào bắn ra. Bảo sao, Reid khi đối đầu với họng súng của ông ta lại bình tĩnh đến vậy?
Hắn nói một cách cợt nhả: "Sao ông lại ngu quá vậy? Đến một cái súng đồ chơi cũng chẳng phân biệt nổi!"
"Mày… mày…" Ông ta run rẩy trước họng súng đen ngòm của Reid.
Hắn rất thích đùa giỡn, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ vào khẩu súng khiến ông ta sợ muốn đăng xuất luôn.
"Xin lỗi, tay tôi trơn quá! Chắc làm ông sợ rồi!"
"Muốn giết tao thì ra tay đi. Không cần mày phải đùa giỡn như vậy!" Frank nhắm mắt, tự nguyện mà nói ra những điều trong lòng.
Câu nói này của ông ta lại khiến Reid tức cười: "Ôi, ông chủ của tôi ơi! Sao tôi nỡ giết ông được chứ!" - Giọng ngọt ngào của Reid lập tức trở nên hung hăng hơn: "Sao ông lại có thể chết dưới tay tôi được! Tôi phải đưa ông ra ngoài ánh sáng, để ông chết trong họng súng của toàn thế giới mới đúng! Để ông chết dễ dàng như vậy… tôi thật không cam lòng!''
Reid cầm khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào đầu mình. Hành động này của hắn khiến Frank ngây ra.
"Frank, tôi theo ông cũng đã rất lâu rồi, bao nhiêu chuyện ác cũng đã làm! Bàn tay tôi giờ đây đã nhuốm đầy máu của người sống lẫn người chết. Bây giờ, tôi sẽ dùng chính đôi tay này tự kết liễu mình để đền tội cho những người đã khuất! Còn ông… đừng mong chết dễ dàng như tôi!"
Frank chưa kịp ngăn hành động điên dại này của hắn lại thì tiếng súng đã vang lên, Reid ngã xuống đất, hai mắt mở to, máu tươi từ đầu hắn chảy xuống sàn nhà.
Hai mắt Frank đỏ lên. Reid là người đã theo ông ta từ rất lâu rồi, sự tín nhiệm của ông ta đều đặt hết lên người hắn… Khoé mắt ông ta chảy ra một giọt nước mắt, Frank vội lau nói đi rồi cúi xuống vuốt hai mắt của Reid lại.
"Ra đi trong vui vẻ nhé, chàng dũng sĩ bé nhỏ!" - Dũng sĩ bé nhỏ là cái tên mà ông ta đã gọi khi gặp Reid vào lúc cậu ta 15 tuổi. Một cậu bé với dáng vẻ gầy nhom, ốm yếu, toàn thân lem luốc, bẩn thỉu giống như con quỷ bò lên từ địa ngục vậy. Trên mặt cậu bé có một vết sẹo lớn, khác hẳn với gương mặt non nớt của đứa bé 7 tuổi năm đó. Ông ta đã không nhận ra hắn mà nuôi dạy hắn như một người kế nhiệm.
Tiếng súng nổ phát ra từ buồng lái đã khiến người của quân đội chú ý đến, vài ba người cảnh sát đặc nhiệm cao lớn có trang bị khiên và súng đá bay cánh cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến cảnh sát ngạc nhiên, có một thi thể đàn ông nằm dưới sàn nhà, qua đánh giá, nguyên nhân cái chết là do đạn ghim vào đầu. Còn Frank, ông ta đang ngồi tựa đầu ra sau ghế nhắm mắt như đang thư giãn.
Cảnh sát nghĩ có thể đây là một cái bẫy nên dè dặt tiến lại. Ông ta ngoan ngoãn đưa hai tay mình ra để bị còng lại, đằng sau còn có thêm một đội đặc nhiệm đi kè kè ngay bên.
Frank là một ông trùm buôn m* túy lớn nhất trên thế giới, với những chuyện ông ta đã làm, đương nhiên sẽ được xét vào tội phạm nguy hiểm nhất thế giới.
Những tên đàn em của Frank bị bắt lại, số lượng tên lành lặn là rất hiếm, còn lại đều là những kẻ bị thương nặng đang bị cảnh sát đưa đi.
Lần lượt, những con tàu chiến của quân đội đưa tội phạm rời đi. Phó Tử Sâm đỡ Tống Cẩm Đan lên một chiếc trực thăng của quân đội và rời khỏi hòn đảo.
Ngồi trên trực thăng, cô vẫn không tin là mình đã có thể rời khỏi nơi này. Tống Cẩm Đan nghiêng đầu tựa vào vai anh, toàn thân mất sức dẫn đến ngất đi.
Đến khi cô tỉnh dậy, xung quanh cô có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Toàn thân cô bị vải trắng bó lại, chân trái thì bị bó bột treo cao lên. Bây giờ cô nằm trên giường chẳng khác gì một cái xác ướp.
"Phó! Tử! Sâm! Anh lăn vào đây!"
Trong ít phút, Phó Tử Sâm đã đưa theo một bác sĩ bước vào, bà ấy chào hỏi và nói chuyện với có bằng tiếng Anh Mỹ.
"Cô bé, cháu có rất nhiều vết thương ngoài da. Có vài vết do chưa được chăm sóc nên bị nhiễm trùng, nên cẩn thận một chút. Còn chân phía trái, có phải là bị ngã không? Xương bị gãy, phải bó bột trong một thời gian dài! Tránh vận động nhiều..."
Phó Tử Sâm nghe một tràng lời căn dặn của bác sĩ, anh không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi ghi nhớ những lời bà ấy vừa nói.
Tống Cẩm Đan nằm trên giường không thể cử động gì nhiều. Phó Tử Sâm biết cô khó chịu, nên chỉ có thể xoa dịu cô bằng cách đáp ứng mọi yêu cầu.
"Em muốn xem tivi sao?"
"Phải! Phải!"
Phó Tử Sâm lấy vài chiếc gối đệm lưng cho cô cao hơn, cũng dễ nhìn tivi hơn. Trong lúc đang dò kênh, Tống Cẩm Đan thấy có kênh đang phát bản tin nóng, cô bảo anh dừng lại.
"Cái này, nghe cái này đi!"
Trên màn hình lớn xuất hiện gương mặt Frank. Ông ta đã bị bắt vì là nhà phân phối chất cấm trên khắp thế giới và được tôn lên làm ông trùm trong thế giới thuốc phiện. Ngày ông ta xuất hiện trước toà đã nhận vô số làn sóng phẫn nộ của mọi người. Mọi người chửi mắng, giơ biển hiệu có mặt Frank với những nét vẽ nguệch ngoạc và lời mắng mỏ thậm tệ.
Trước khi ra đi, Reid đã gửi đi một số bằng chứng liên quan đến việc làm của Frank. Với những điều xấu xa, tàn ác mà ông ta đã gây ra, nên không ngoài dự đoán, ông ta bị kết án tử hình.
Còn Tần Hữu, hắn cũng chẳng thể có cái kết tốt hơn. Hắn là một trong những bên phân phát chất cấm mà Frank bán ra ngoài thị trường, bán cho rất nhiều những cậu ấm con nhà giàu.
Vụ án của Tần Hữu bị lùi lại sau bốn tháng, đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ được tận mắt chứng kiến kết cục bi thảm của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT