Chương 946

Quản lý Trương vừa nãy còn mặt mày tươi cười giờ đã trở mặt, ngẩng đầu, ưỡn ngực, cất bước chân gió lớn thổi cũng không lay động, ra vẻ ta là quản lý của câu lạc bộ cao cấp Thân Châu

“Quản lý Trương, thế này là sao? Chẳng phải tôi đã ký giấy nợ rồi sao?”, Trần Văn Học hỏi.

Quản lý Trương nói: “Cậu Trần, tôi cũng chẳng còn cách nào. Tôi vừa nhận được tin, tất cả ngân hàng và tổ chức tài chính tín dụng đều dừng cấp tín dụng cho cá nhân cậu, kể cả doanh nghiệp dưới tên nhà họ Trần các cậu. Việc này… có phải tôi có thể hiểu là, tín dụng cá nhân của cậu hoặc là quan hệ giữa cậu và nhà họ Trần xảy ra vấn đề nghiêm trọng phải không?”

Quản lý Trương nói rất thong thả chậm rãi, thậm chí còn có ngữ khí chế nhạo.

“Đương nhiên rồi, cậu Trần là ai chứ, chúng ta biết rất rõ, nếu là số tiền nhỏ, tôi trực tiếp miễn phí cho cậu cũng được, nhưng số tiền lớn như vậy, tôi cũng không có quyền, hay là, tôi gọi điện cho cấp trên của chúng tôi xin cho cậu?”

Đương nhiên Trần Văn Học biết quản lý Trương đang từ chối, gọi điện xin ý kiến gì chứ, chỉ sợ là sớm đã xin ý kiến rồi, nếu không làm sao đột nhiên lại trở mặt?

Lư Cương nói: “Được rồi được rồi, chẳng phải là thanh toán thôi sao, mỗi lần đều là Văn Học mời, hôm nay để tôi”.

Trương Tiểu Vũ cũng nói: “Để tôi, để tôi, bao nhiêu tiền”.

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương bình tĩnh nói một câu, dường như đang nói một đồng bảy xu tám vậy.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ sợ giật mình, ngón tay vừa mở app trả tiền trên điện thoại liền cứng đờ.

“Bao nhiêu? Ông nói lại lần nữa đi!”

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn”, quản lý Trương nói lại lần nữa: “Đây còn là đã chiết khấu theo thẻ hội viên bạch kim của cậu Trần rồi”.

Lư Cương và Trương Tiểu Vũ đều nhìn thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt của đối phương, sau đó nổi lên cơn giận.

“Một triệu bảy trăm tám mươi ngàn, vãi! Sao các người không đi cướp đi?”

Trần Văn Học cũng rất bực mình, cũng không phải lần đầu anh ta đến câu lạc bộ Bá Tước Đông Phương này, hôm nay cũng không gọi rượu đặc biệt đắt đỏ gì, càng không có phục vụ đặc biệt, tính hết tất cả cũng không vượt qua một trăm ngàn, sao bây giờ lại gần hai triệu rồi?

“Quản lý Trương, không thể tính bừa!”

Quản lý Trương dường như sớm đã liệu được anh ta sẽ nói như vậy, lấy hóa đơn ra nói: “Đây là hóa đơn cậu Trần đã ký tên, cậu tự xem đi”.

Trần Văn Học nhận lấy xem, trên hóa đơn viết rõ ràng tổng chi phí sau khi chiết khấu là một triệu bảy trăm tám mươi ngàn, lúc mình ký tên lại không xem, đúng là quá sơ suất rồi.

Nhìn lại hóa đơn thanh toán, giá rượu còn bình thường, chỉ là ba cô gái tiếp rượu, thông thường phục vụ như này sẽ thay thế bằng tên danh mục khác, nhưng hôm nay lại trực tiếp liệt kê ra, viết là: minh tinh tiếp khách.

Trần Văn Học kinh hãi.

Câu lạc bộ cao cấp như này đúng là có chương trình minh tinh tiếp khách giúp vui, giá cả cũng không có tiêu chuẩn gì, có thể hát một bài một trăm ngàn, cũng có thể uống một ly rượu hai trăm ngàn, còn tiền tip thì càng không cần nói.

Nhưng vấn đề là ba cô gái này cũng coi là minh tinh?

Trần Văn Học biết mình đã trúng chiêu, chắc chắn là có người tính kế anh ta, nhưng anh ta không nghĩ ra, là ai đã hại anh ta, tại sao phải hại anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play