Chương 871

“Muốn chết hả!”

Mộc đường chủ vừa kinh hãi vừa nổi giận, vội vung một chưởng, đánh chay Diệp Chính Hồng.

Cơ thể Diệp Chính Hồng bay đi, phập một tiếng đụng lên tường, lúc rơi xuống đất, con dao không cẩn thận rạch vào tay của mình.

Máu đen chảy ra.

“Bố ơi, cứu… con…”

Diệp Chính Hồng kêu thảm một tiếng, sắc mặt đen xì, dáng vẻ đó, còn thảm hơn mấy phần so với người bị rắn cắn đến khám buổi sáng.

Đây là độc dược độc môn của nhà họ Diệp, đương nhiên Diệp Hoàng biết độc tính.

Vội lấy ra thuốc giải cho Diệp Chính Hồng uống.

Mộc đường chủ tức giận hỏi: “Diệp Chính Hồng, ông làm gì thế hả? Muốn giết tôi hả?”

Diệp Chính Hồng uống thuốc giải vừa lướt qua vai tử thần, nghe thấy Mộc đường chủ quát hỏi, giống như bị sét đánh, cũng bất chấp độc tính chưa được giải hết, nhảy lên nói:

“Không, không phải, Mộc đường chủ, tôi không cố ý! Là cậu ta!”, ông ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Không biết cậu ta dùng yêu pháp gì, tôi không thể kiểm soát bản thân!”

Mộc đường chủ nhìn sang Lý Dục Thần, có chút bán tín bán nghi.

Vì vừa nãy Lý Dục Thần vốn ngồi yên không động đậy.

Nếu ngay cả ông ta cũng không nhìn ra, có nghĩa là thực lực của tên nhóc này hơn cả ông ta.

Nhưng ông ta không tin, người thanh niên này lại có thực lực như vậy.

“Diệp Hoàng, ông lên đi!”, Mộc đường chủ nói.

Diệp Hoàng đi về phía Lý Dục Thần hai bước cười âm lạnh, nói: “Nhóc con, là cậu tự tìm cái chết đấy!”

Nói xong đột ngột ra tay.

Ông ta cũng lấy ra một con dao găm, nhưng không hùng hổ lao về trước như Diệp Chính Hồng, mà chậm rãi đâm về phía Lý Dục Thần.

Đường dao của ông ta vừa không nhanh, vừa không quỷ dị, hơn nữa mũi dao còn đang run lên, dường như ngay cả cầm dao cũng không chắc, bất kỳ ai nhìn cũng đều không tin đao pháp này có thể đâm trúng người.

Mộc đường chủ cũng phải lắc đầu.

Diệp Hoàng lại rất nghiêm túc, vẫn luôn điều chỉnh hướng con dao, còn vung ra đường đao hoa chẳng đẹp mắt gì.

Đúng lúc toàn bộ sức chú ý của mọi người đều dồn vào con dao của ông ta, một tay khác của ông ta đột nhiên giơ lên.

Vung một nắm bột màu trắng về phía Lý Dục Thần.

Mộc đường chủ mới biết Diệp Hoàng vừa nãy là đang giương đông kích tây, ông ta cũng không nhịn được mắng một câu trong lòng: lão già này thật âm hiểm.

Chỗ bột đó hiển nhiên không phải là vôi sống bình thường, từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi nhức mũi, chắc chắn là kịch độc.

Ông ta ra tay kiểm soát rất tốt, trong khoảng cách gần như vậy, Mộc đường chủ đoán, Lý Dục Thần vốn không tránh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play