Chương 841

Lúc đó ông ta nghĩ là có tiên giá qua đường, mới đốt hương cầu nguyện.

Bây giờ mới hiểu gia, tiên giá đó, chính la cậu Lý trước mặt!

“Những lời cầu nguyện của ông hôm đó, tôi đã nghe thấy hết, ông không cầu phúc thọ cho bản thân, mà cầu xin thiên hạ thái bình, đạo môn tồn tại mãi mãi. Chỉ dựa vào điều này, tôi giữ cho ông một mạng. Trong lòng ông thiện niệm thắng ngạo mạn, khiến chuyện hôm nay không trở nên tồi tệ hơn. Cho nên tôi không giết ông”.

“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Thiên Tinh Quan là đạo trường của ông, hôm nay cũng bị hủy vì ông. Ông xây dựng lại đi. Bắt đầu từ hôm nay, không được tuyển công nhân, không được kêu gọi quyên góp, mỗi viên gạch đá, đều dựa vào bản thân ông. Lúc nào xây dựng xong Thiên Tinh Quan, coi như ông đền tội xong”.

“Trương Thiên sư, tôi phạt ông ta như vậy, ông có công nhận không?”

“Rất tốt!”, Trương Tích Khôn đáp nói.

Lý Dục Thần gật đầu, giơ tay, trong tay có thêm một thanh kiếm gỗ đào.

“Đây là kiếm Thiên Sư, tôi ngẫu nhiên gặp Lâm Tiêu, ông ta bị Âm Long giết, trước khi chết đã nhờ tôi trả thanh kiếm này cho phủ Thiên Sư. Vốn dĩ hôm nay tôi muốn trả cho ông, nhưng vừa nãy ông cũng nói, chuyện hôm nay, là do ông không biết dạy đồ đệ, cũng phải gánh trách nhiệm. Cho nên”.

Anh quẳng lên, kiếm Thiên Sư bay ra, rơi đến trước mặt tượng thần thiên sư, cả thanh kiếm đâm xuống lòng đất, chỉ còn lại một đoạn chuôi lộ ra trên mặt đất.

“Bây giờ tôi phải đi đuổi theo yêu nhân lưng gù đó, đợi tôi quay về, lại lấy kiếm ra trả ông. Thanh kiếm này ở lại trước tổ sư gia của ông, cũng không coi là tôi sỉ nhục môn phái của ông”.

Nói xong, ngự kiếm bay đi, hóa thành một đường kim quang, đưa theo Lâm Thượng Nghĩa, bay lên trời.

Nhìn về hướng Lý Dục Thần biến mất, Trương Tích Khôn khen ngợi một tiếng: “Đúng là tiên nhân!”

Trương Đạo Viễn ngây ngốc nhìn, nhớ lại từng coi thường Lý Dục Thần, coi anh là kẻ bàng môn tà đạo, trong lòng hổ thẹn.

Âm thầm thề, nhất định phải thay đổi thói quen ngạo mạn của người tu hành, làm đạo sĩ khiêm tốn.

Trần Thọ Đình đi lên mấy bước, đỡ cánh tay của Trương Tích Khôn: “Sư tôn mời đứng dậy”.

Trương Tích Khôn lại bất động, nhìn sang hai tượng thần phía trước, nói: “Tổ sư gia không còn gạch che mái, sư tôn còn mặt mũi nào đứng lên? Lý tiên nhân nói đúng, chúng ta phải bỏ lòng kiêu ngạo. Quỳ ở đây đi, lúc nào Thiên Tinh Quan được xây xong, lúc đó đứng lên”.

Trương Đạo Viễn vừa nghe, cảm thấy áp lực quá lớn…

Lý Dục Thần đưa Lâm Thượng Nghĩa về sơn trang Bắc Khê, cho ông cụ uống một viên đan dược trước, rồi truyền chân khí qua, kim châm qua huyệt, đuổi hết âm khí trong cơ thể ông cụ.

Cơ thể Lâm Thượng Nghĩa đã như cây đèn cạn dầu, qua lần giày vò này, tuổi thọ đã đến giới hạn.

Lý Dục Thần cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Vốn dĩ còn muốn cho ông cụ thấy mình chấn hưng nhà họ Lý, bây giờ xem ra, có thể duy trì đến ngày đính hôn đã là rất tốt rồi.

Dặn dò người nhà họ Lâm mấy câu, Lý Dục Thần đứng lên rời khỏi, lần này, điểm đến của anh là nhà họ Triệu.

Kiểu chết của đạo đồng Thiên Tinh Quan đó vô cùng quỷ dị, nhìn rất rõ ràng là thủ đoạn ma đạo.

Đầu tiên Lý Dục Thần nghĩ ngay đến bóng ma đó.

Nhưng khi bóng ma nhập hồn lên Trương Diễm Diễm, đã bị anh giết chết, trừ phi lúc đó bóng ma phân thân nhập lên một người khác nữa.

Anh cảm thấy khả năng này rất nhỏ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play