Chương 829

Lâm Thượng Nghĩa nghe xong liền hỏi: “Lý Dục Thần đánh thương Viên Thế Kiệt, là đích thân vị đạo trưởng này nhìn thấy sao?”

Mao Khuê Sinh nói: “Đương nhiên không phải. Nếu tôi ở hiện trường, đâu thể dung túng hắn làm điều ác?”

“Vậy làm sao ông chắc chắn Viên Thế Kiệt bị thương là do Lý Dục Thần gây ra?”

“Việc này…”, Mao Khuê Sinh nhất thời ngạc nhiên: “Viên Thọ Sơn tận mắt nhìn thấy, chính miệng kể lại, trên dưới nhà họ Viên rất nhiều người có thể làm chứng!”

Lâm Thượng Nghĩa cười lớn: “Thật nực cười, nực cười! Đường đường phủ Thiên Sư, lại không phân đúng sai như vậy, lời của một phía nhà họ Viên, thì đã định tội người ta!”

Mao Khuê Sinh nổi giận: “Ông dám phỉ báng thiên sư?”

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu, biết nói nhiều cũng vô ích, đám người này tự xưng là người trong chính đạo, một khi đã nhận định ai là ma đạo, thì khó mà tha cho, bèn nói:

“Tôi chỉ là một người bình thường, không dám phỉ báng thiên sư, nhưng tôi nghĩ thiên sư cũng không thể lớn hơn thiên đạo, chúng ta cũng phải tìm nơi nói lý. Các ông muốn bắt Lý Dục Thần, cậu ta không có nhà, đợi cậu ta quay về, đích thân tôi cùng cậu ta đến phủ Thiên Sư, nói rõ ràng với các ông, như vậy được rồi chứ?”

Trương Đạo Viễn định nói như vậy rất tốt, bỗng nghe phía sau có người nói: “Làm sao chúng tôi tin được ông? Chẳng may ông báo tin cho Lý Dục Thần, để cậu ta chạy thì sao?”

Người lên tiếng vẫn là ông lão mù lưng gù.

Trương Đạo Viễn cứ cảm thấy người này có vấn đề, nhưng lúc này không tiện hỏi, hơn nữa lão ta nói cũng không sai.

Lâm Thượng Nghĩa cười lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, tôi đi cùng các ông, đến Thiên Tinh Quan, hay là phủ Thiên Sư, tùy các ông. Lý Dục Thần quay về, chắc chắn sẽ đi tìm tôi”.

Trương Đạo Viễn nhìn sang Mao Khuê Sinh, Mao Khuê Sinh gật đầu nói: “Được, vậy tin ông một lần, chúng ta đến Thiên Tinh Quan đợi”.

Lâm Thượng Nghĩa nhìn những người bị thương dưới đất một cái, buồn than một tiếng, nói với vệ sĩ: “Các cậu đừng lo cho tôi, lập tức thông báo cho Thanh Thu, bảo về xử lý. Ngoài ra, thông báo cho cậu Lý, nói, tôi đến Thiên Tinh Quan làm khách, bảo cậu ta đừng lo lắng”.

Thực ra Lâm Thượng Nghĩa cũng không rõ rốt cuộc Lý Dục Thần có vấn đề hay không, chẳng may sử dụng ma công gì thật, bị phủ Thiên Sư nắm đằng chuôi, sợ rằng sẽ rắc rối.

Cho nên trong lời nói của ông cụ có dụng ý, bảo rằng đừng lo lắng, nghĩa là bảo Lý Dục Thần thấy không ổn thì bỏ chạy, một ông lão phàm trần như ông cụ, phủ Thiên Sư cũng sẽ không làm gì ông cụ.

Dặn dò xong, Lâm Thượng Nghĩa liền cùng Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh đến Thiên Tinh Quan.

Lý Dục Thần rời khỏi Long Hổ Sơn, vốn đi thẳng về thành phố Hoà, lúc qua đường trên không trung thành phố Mai, bỗng nhìn xuống nước sông Phúc Xuân cuồn cuộn, thấp thoáng có tiếng rồng gầm.

Liền giáng xuống kim quang, đáp xuống bên sông.

Thì ra là Nghiêm Cẩn đang luyện công bên sông.

Chỉ thấy trong tay Nghiêm Cẩn cầm một cây bút, thân bút trắng tinh lóng lánh như ngọc.

Nghiêm Cẩn ngưng thần tĩnh khí, nhẹ nhàng vung lên với mặt sông, trong thần thức liền nghĩ đến một tiếng rồng gầm, còn trên mặt sông nổi lên sóng lớn.

Lý Dục Thần bất giác lắc đầu, đi đến vỗ vai Nghiêm Cẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play