Chương 718

Na Mạc Hòa tối sầm mặt, tôi đây mới ám kình đỉnh phong, ông bảo tôi phân tích ba người đã bước vào hóa kình? Nực cười!

“Đạo hành của tôi còn thấp, đâu thể nhìn ra được, vẫn xin bang chủ chỉ giáo”.

Trương Điên mỉm cười, nói: “Võ đạo võ đạo, lấy võ nhập đạo, mới coi là cao thủ thực sự. Còn tông sư, chỉ là vì chạm đến ngưỡng cửa này, mới có thể thoát ra khỏi từ trong võ công tầm thường, đi đến một con đường không có giới hạn”.

“Con đường không có giới hạn?”, Na Mạc Hòa không hiểu: “Còn có người lợi hại hơn tông sư sao?”

“Ông đã nghe nói đến thiện lộ chưa?”, Trương Điên hỏi.

“Thiên lộ?”, Na Mạc Hòa lắc đầu.

“Đồn rằng ở Côn Luân xa xôi, có một thiên lộ. Mục tiêu cuối cùng của mỗi một đời võ đạo tông sư chính là xông vào thiên lộ đó. Còn điều kiện xông vào được thiên lộ, chính là từ võ nhập đạo, từ hậu thiên nhập tiên thiên, nếu không, đừng nói đi vào, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy con đường đó”.

“Trên thiên lộ, chẳng lẽ là tiên cảnh?”

“Có phải tiên cảnh hay không thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, trên thiên lộ, là đỉnh phong nhân gian, chỉ có đứng ở dó, mới có thể nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mắt, còn tông sư, cũng chỉ là một trong chúng sinh, chẳng khác gì con kiến”.

Trương Điên nói xong, nhìn về phía Tây, lộ ra vẻ mặt vô cùng mong đợi hướng về.

“Tông sư như con kiến?”

Na Mạc Hòa vừa nghe sợ giật mình, nếu tông sư là con kiến, thì những người họ là cái gì?

Ông ta cảm thấy Trương Điên chắc chắn là đang cường điệu thổi phồng, người ta đều nói Trương Điên là kẻ điên, quả nhiên là đúng.

Ông ta nhìn đả cẩu trận vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt, bỗng vui mừng nói: “Trương bang chủ, ông xem ba người đó đã sắp gục rồi!”

Trương Điên định thần lại, nhìn sang đả cậu trận, chỉ thấy ba người đã ngã xuống đất, không còn sức đánh trả.

Hai người ông chủ Vương và sư phụ Vinh đề lên trên bảo vệ chị Mai dưới người.

Côn gậy đập vào người họ như mưa rơi.

Ông chủ Vương miệng phun ra máu, lẩm bẩm: “Sư phụ Vinh, kiếp sau… lại ăn… đồ của ông làm…”

Trên mặt ông ta còn nở nụ cười tiêu chuẩn.

Sư phụ Vinh nói: “Lão Vương… không cần đợi đến… kiếp sau… chúng ta đến… chỗ Diêm Vương… bày… bày một bàn…”

Chị Mai bị đè dưới người họ, lặng lẽ chảy nước mắt.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện nơi chân trời, chớp mắt đã vượt qua bức tường sân viện, xông vào đả cẩu trận.

Tang tang tang…

Thế trận hỗn loạn, gậy đánh chó trong tay đám ăn xin đều bị gãy, trong tay chỉ còn cầm một đoạn.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trương Điên vụt người đứng lên từ ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play