Chương 1221

Cổ Thủ Mặc nói: “Có lẽ Lưu sư đệ của tôi nghĩ oan cho cậu Lý, nhưng sao lại không có khả năng cậu Lý nghĩ oan cho Lưu sư đệ của tôi chứ? Nếu muốn nói người ta có lỗi thì cũng nên có chứng cứ mới được. Cậu Lý, cậu nói đúng không?”

Lý Dục Thần cười ha ha một tiếng: “Ông muốn chứng cứ đúng không? Được, tôi sẽ cho ông xem chứng cứ!”

Vừa dứt lời, cũng không thấy anh rút kiếm, lại đột nhiên có một kiếm khí xuất hiện chém vào hư không, một kiếm san bằng một ngọn núi cao cách đó vài dặm.

Một màn này khiến tất cả đạo sĩ ở đây đều chấn động, bao gồm cả Cổ Thủ Mặc.

Trong đạo thuật Mao Sơn, kiếm thuật cực kỳ quan trọng, bởi vậy chính Cổ Thủ Mặc cũng học kiếm. Nhưng cả đời ông ta chưa bao giờ được nhìn thấy một kiếm như thế này, chắc cũng chỉ có những cao thủ Mao Sơn các đời xa xưa trong sách cổ mới có thể làm được đi!

Mà quan trọng là ông ta căn bản không nhìn thấy Lý Dục Thần lấy kiếm ra.

Ông ta muốn Lý Dục Thần đưa ra chứng cứ, Lý Dục Thần lại chém ra một kiếm như vậy.

Đây được tính là chứng cứ sao?

Đương nhiên là được tính.

Có đôi khi thực lực chính là chứng cứ tốt nhất.

Có thực lực như vậy, lúc nào cũng có thể san bằng Vạn Phúc Cung, cần gì phải đổ oan cho một đệ tử của Vạn Phúc Cung?

Cổ Thủ Mặc có chút xấu hổ, ôm quyền nói: “Cậu Lý, chuyện này…”

Ông ta nhìn về phía Lưu Mạnh Vũ.

Lưu Mạnh Vũ vô cùng hoảng sợ, muốn giải thích, chợt phát hiện ở trước mặt một kiếm đó của Lý Dục Thần, bất cứ lời giải thích nào đều không có ý nghĩa.

“Hừ!”, Cổ Thủ Mặc dùng sức trừng Lưu Mạnh Vũ một cái, lại chắp tay với Lý Dục Thần lần nữa: “Cậu Lý, tôi nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho mọi người một câu trả lời. Nhưng mà…”

Ông ta đột nhiên nghiêm mặt lại: “Vạn Phúc Cung chính là Mao Sơn chính thống, một mạch chính pháp. Tổ sư có linh, không thể bị ức hiếp. Cậu đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung tôi, việc này cũng phải có một câu trả lời!”

Lý Dục Thần mỉm cười, nói: “Được, vậy tôi sẽ cho các ông một câu trả lời. Ông hãy nhìn xem tôi có quyền đánh bay mái nhà của Vạn Phúc Cung các ông hay không!”

Anh liền khoát tay, trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu đen, chợt tỏa ra hào quang, chiếu ra hai chữ thượng cổ “Thiên Đô” trong hư không.

Người khác còn tưởng rằng anh lại lấy ra pháp bảo gì, muốn ra tay với Cổ Thủ Mặc.

Cổ Thủ Mặc đột nhiên quỳ xuống đất, hoảng sợ nói: “Đại diện truyền nhân thứ ba mươi tám của Vạn Phúc Cung Mao Sơn – Cổ Thủ Mặc, cung nghênh tiên sứ Thiên Đô!”

Đám đạo sĩ xung quanh đều quá sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phùng Hữu Đức là người đầu tiên kịp phản ứng, cũng quỳ xuống theo.

Đám đạo sĩ khác thấy thế cũng nhao nhao bắt chước, đồng loạt quỳ xuống sau lưng Cổ Thủ Mặc.

Lúc này trong lòng Lưu Mạnh Vũ đang vô cùng sợ hãi, rất muốn chạy, nhưng cấm chú trên người ông ta vẫn chưa được giải, căn bản không có cách nào chạy được, ngay cả muốn quỳ xuống cũng không quỳ được.

Nhiều đạo sĩ như vậy đều quỳ, chỉ một mình ông ta đứng ở nơi đó, trông có vẻ nổi bật nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play