Chương 1197

“Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì?”, viện trưởng Diêu lại hỏi.

“Không… không nhìn thấy cái gì cả”, y tá nói.

Viện trưởng Diêu thỏa mãn gật đầu, sau đó đi đến trước giường bệnh, kiểm tra Lang Dụ Văn trên giường.

Không cần làm kiểm tra, chỉ xem khuôn mặt dần dần khôi phục huyết sắc, viện trưởng Diêu cũng biết Lang Dụ Văn đã khỏe rồi.

Căn bệnh khiến cả bệnh viện bó tay chịu chết, đưa đến trong tay Lý Dục Thần lại đơn giản như ăn cơm uống nước. Nhưng điều này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được của viện trưởng Diêu, dù sao ông ta đã được chứng kiến “y thuật” cao siêu của Lý Dục Thần không chỉ một lần.

Nhưng hành động vừa rồi của Lý Dục Thần đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của viện trưởng Diêu, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, sau đó chính là sợ hãi.

Đương nhiên viện trưởng Diêu cũng nghe nói đến lễ đính hôn chấn động cả Nam Giang kia, bây giờ nhà họ Lâm đã phục hưng, thậm chí còn huy hoàng hơn trước đây, mà cái cây lớn như nhà họ Viên lại đổ tận gốc trong thời gian ngắn như vậy. Nghe nói chỉ còn lại tên nhóc bị điên, còn dùng một mồi lửa đốt sạch cả nhà.

Cũng may, cũng may, lúc trước chỉ là xem nhẹ, không đắc tội tôn thần này. Viện trưởng Diêu càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Sau khi sắp xếp xong xuôi việc chữa trị và chăm sóc Lang Dụ Văn, viện trưởng Diêu trở lại văn phòng, nhìn cờ thưởng treo khắp tường, chợt nhớ tới cái gì, cầm điện thoại lên bấm số của viện trưởng viện bên cạnh, nói:

“Alo, giúp tôi làm một cái cờ thưởng, cứ viết bốn chữ “Tôi là lang băm”, đúng rồi, để treo trong phòng làm việc của tôi”.

Trương Đạo Viễn bò tới trên mái nhà Thiên Tinh Quan, đắp kín một cái ngói cuối cùng, phủi tay, thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Mấy tháng nay, ông ta không được rảnh rỗi một giây nào cả, một viên ngói một viên gạch, cuối cùng cũng xây xong Thiên Tinh Quan bị sụp đổ lại lần nữa.

“Thật sự là không dễ dàng mà!”

Trương Đạo Viễn đứng trên mái nhà, nhìn kiệt tác của mình, đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.

Lúc trước Lý Dục Thần bảo ông ta xây nhà, ông ta cũng có chút oán khí. Nhưng người ta sứ giả Thiên Đô, thượng tiên Côn Luân, cho dù mình có oán giận cũng không dám nói một câu nào.

Nhưng bây giờ xây xong, từ đáy lòng ông ta lại muốn cảm ơn Lý Dục Thần. Thiên Tinh Quan lớn như thế đều là một mình ông ta xây lên, đây là công đức như thế nào chứ? Trăm năm sau, mọi người sẽ đánh giá ông ta như thế nào?

Mặt khác, Trương Đạo Viễn phát hiện trong khoảng thời gian này mình không biết ngày đêm, tập trung tinh thần xây như, nhìn như vất vả, nhưng không có việc vặt ràng buộc, trong lòng lại thanh tĩnh, tu vi cảnh giới đã tăng lên.

Có lẽ đây chính là đạo lý “duy chỉ một lòng thuần nhất mới nắm được đạo trung chính” sao.

Trương Đạo Viễn cảm thấy vô cùng hào hùng, trong lòng cũng bỗng nhiên sáng tỏ, không nhịn được phát ra một tiếng hét dài.

Ông ta chợt nhớ tới trong quán còn có một vị khách, liền nhảy xuống khỏi nóc nhà.

Vị khách này là đạo sĩ đến ngủ nhờ, tự xưng họ Lưu, tới từ Mao Sơn.

Mao Sơn và núi Long Hổ cùng thuộc chính đạo, mặc dù từng có tranh giành chính thống, bình thường ít qua lại với nhau, nhưng dù sao cũng phải có quan hệ đồng môn, huống chi người ta đến ngủ nhờ, Trương Đạo Viễn cũng không thể đuổi người ta ra ngoài được, cho nên mới để ông ta vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play