“Em học ai mà
lại đi xem tiểu thuyết thế? Thời khắc mấu chốt không chăm chỉ, tan học liền giả
bộ chăm chỉ học, em vừa nghịch bút sao?”
“Em đang làm
bài tập không được sao?!”
“Em thi được
bao nhiêu điểm?” Lôi Hỏa cười hỏi cô.
Ổ Vân Vân ngẩng
đầu lên nhìn anh ấy, ánh mắt cô đầy tuyệt vọng.
“650? 640? 590?
360?”
“Anh sao lại
đoán thấp như vậy chứ? 560.” Ổ Vân Vân trực tiếp đưa ra đáp án.
“Cũng không tệ
lắm.” Lôi Hỏa nhận xét.
Điều mà Ổ Vân
Vân không tin nhất là tại sao Lôi Hỏa lại làm bài tốt hơn cô trong khi rõ ràng
là anh ấy không hề nghiêm túc học hành gì cả. Anh ấy rất cao, tay dài chân dài,
đẹp trai, lại còn hay thích đánh nhau với người khác, đi trên đường lúc nào cũng tràn ngập khí chất của một học
tra, nhưng thật ra lại là một học sinh giỏi ngầm ít ai để ý.
Bây giờ mới năm
thứ hai của cấp ba, hừ, để xem lên năm cuối cấp ba anh sẽ làm như thế nào?
“Sau này em
muốn chọn làm gì?” Lôi Hỏa hỏi.
“Chưa nghĩ ra,
còn anh thì sao?” Ổ Vân Vân theo bản năng cong chân lại, cô có thói quen cong
chân, duỗi tay ôm lấy váy của mình.
Lôi Hỏa lại
không quản cô: “Anh muốn làm một bác sĩ.”
“Ổ, cứu mạng
người sao?”
“Hoặc là cảnh
sát.” Lôi Hỏa bổ sung, anh ấy vẫn như cũ không quên được hình ảnh cha Ổ Vân Vân
vì cứu anh mà bị súng bắn trúng yết hầu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nếu lúc
ấy anh ấy không lớn mật muốn chạy trốn thì tốt rồi, nếu anh ấy có năng lực một
chút thì mọi chuyện đã tốt rồi.
“Nếu anh làm
bác sĩ, em sẽ làm y tá.” Ổ Vân Vân làm bộ không chú ý đến sự hổ thẹn trong ánh
mắt anh ấy khi nhắc đến từ cảnh sát, làm bộ tưởng tượng nói: “Sau này chúng ta
là tổ hợp những thiên sứ áo trắng, anh là bạch y, em là thiên sứ.”
Lôi Hỏa cười
nhìn cô, ở trong mắt anh ấy, Ổ Vân Vân đúng là một thiên sứ.
Khi anh ấy được
cảnh sát khác cứu ra ngoài, anh ấy thẫn thờ nhìn cha Ổ Vân Vân được để trên
cáng và phủ một lớp vải trắng.
Tất cả mọi
người biết, ông ấy đã chết.
Ổ Vân Vân và mẹ
cô chạy đến, anh ấy cho rằng bọn họ sẽ trách cứ anh ấy, thống hận anh ấy vì cha
anh ấy là một kẻ buôn ma túy, là anh ấy báo cho cảnh sát về tội ác của cha
mình, vì thế nhân lúc cha anh ấy đang thực hiện giao dịch, cảnh sát đã mai phục
và tấn công bọn họ.
Khi bọn họ bị
cảnh sát vây quanh, anh ấy đã bị bắt cóc làm con tin, là anh ấy gan lớn muốn chạy trốn nên bọn bắt cóc mới
lựa chọn ra tay, cha Ổ Vân Vân tiến vào giải cứu liền bị trúng đạn.
Anh ấy đã vô số
lần trong những đêm khuya đứng trước cửa nhà cô, muốn đi xin lỗi bọn họ, nhưng
lại không có mặt mũi, chỉ một mình đứng lặng lẽ hút thuốc trong đêm.
Là Ổ Vân Vân đi
ra và nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, là ba em chủ động đi cứu người.”
Ổ Vân Vân quay
đầu ngửi: “Để em ngửi xem, có phải anh lại trộm hút thuốc hay không?”
Từ lúc cấp ba
Lôi Hỏa liền bắt đầu hút thuốc, đặc biệt là lúc tâm tình phiền muộn sẽ hút càng
nhiều, đều bị Ổ Vân Vân ra lệnh nhiều lần sau đó mới sửa lại. Ổ Vân Vân không
thích thuốc lá, cô hoàn toàn không thể chịu được mùi thuốc.
“Anh tắm rồi
sao.” Ổ Vân Vân phán đoán. Thật ra không có mùi thuốc, chỉ có mùi xà phòng.
“Ừ.” Lôi Hỏa
cúi đầu nói: “Buổi chiều mới chơi bóng.”
“Anh nói cho em
nghe xem, vừa trốn học, vừa chơi bóng, lại vừa phải chăm sóc em gái, sao anh có
thể thi tốt như vậy?” Ổ Vân Vân lại một lần nữa quay lại đề tài học tập, cô rất
không phục, cô rõ ràng bỏ nhiều thời gian học tập hơn Lôi Hỏa nha.
“Trước khi đi
ngủ nghĩ lại những gì giáo viên nói, kiến thức trọng tâm của tiết học này là
gì, giải thích các định nghĩa, sau đó lấy ví dụ mẫu, kiểm tra các bước trong bộ
não và đảm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.