Một vài nữ sinh
đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn qua, có thể đoán rằng cậu ta rất nổi tiếng.
Sở thích của nữ
sinh chỉ có vài kiểu thế này thôi, hoặc là nam sinh học giỏi hoặc là nam sinh
học kém, và họ không thích những người ở mức tầm tầm bình bình. Tất nhiên điểm
giống nhau giữa hai loại trên phải là đều đẹp trai.
Ổ Vân Vân nhìn
thoáng qua cậu ta một lượt rồi đáp lại: “Không thích đi.”
Nam sinh nói
tiếp: “Là vì học bơi không được nên thấy buồn sao?”
Ổ Vân Vân búng
tay một cái, lần đầu tiên có ý muốn thay cha mẹ cậu ta mà kỷ luật cậu ta: “Em
nói năng thẳng thắn như một người đàn ông như vậy, sẽ bị ăn đòn đấy.”
Nam sinh: “Ồ,
em sẽ bị ai đánh vậy? Cô giáo sao?”
“Tại sao cô lại
đánh em? Em là một chàng trai thẳng thắn và điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến
mọi người cả.” Nam sinh vươn tay và nhặt cánh hoa rơi trên đầu Ổ Vân Vân xuống:
“Thực ra em chỉ muốn nhắc nhở cô là có một cánh hoa đã rơi trên đầu cô mà
thôi.”
Ổ Vân Vân không
nói lời nào.
Nam sinh tỏ vẻ
muốn rời đi, một lúc sau, cậu ta lại đến bên bàn nói: “Vậy thì cô giáo ơi, em
không được khen cô đẹp ngoài đời hả, nếu không thì em sẽ bị ăn đòn sao?”
Ổ Vân Vân ngước
mắt lên, hôm nay coi như là cô đã gặp được cao nhân rồi. Cô hắng giọng và nói:
“Em có thể nói với tôi rằng tôi xinh đẹp sau lưng tôi.”
Nam sinh cười
sờ sờ mũi: “Được thôi.”
Nam sinh này
thật giỏi trong việc tán tỉnh, không biết là bẩm sinh hay là cố ý rèn luyện, dù
sao những nữ sinh xung quanh nhất định sẽ chết trong tay cậu ta thôi.
Chao ôi, Ổ Vân Vân
có chút khó chịu, nghĩ về quãng đời cao trung của mình, cuối cùng cô đã vượt
qua khoảng thời gian mà cô có thể dành bao nhiêu thời gian tùy thích.
Lấy chồng rồi
phải làm giang hồ lui về ở ẩn thôi, cô chợt cảm thấy tiếc nuối khi nghĩ đến
những hoài bão chưa thành khi tung hoành khắp thiên hạ.
Sau khi tan
tầm, Ổ Vân Vân cất đồ đạc vào tủ và chuẩn bị rời đi, nam sinh kia đột nhiên đi
tới và đưa cho cô một phong bì màu hồng.
“???” Ổ Vân Vân
quay đầu lại.
“Cô giáo, cái
này cho cô, nhất định cô phải mở ra xem đấy nhé.” Nam sinh cười nói.
Ổ Vân Vân bối
rối, trên đó viết “Cô giáo Ổ thân mến” được viết bằng bút lông đen, đây có thể
là... một bức thư tình chăng?
Cô phải làm sao
bây giờ, chẳng lẽ sức hút của cô đã vượt qua khoảng cách thế hệ, dáng vẻ cô vẫn
còn hấp dẫn như vậy đối với những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi này sao?
Cô chợt cảm
thấy sợ hãi.
Khi về đến nhà,
Ổ Vân Vân không mở bức thư ra, cô ngồi trên ghế sô pha và nói: “Thật sự là thư
tình thì phải làm sao? Hay chỉ là một trò đùa? Than ôi, mình thực sự không muốn
làm tổn thương trái tim của những người trẻ tuổi này đâu, mình chỉ nên trách
mình quá đẹp mà thôi.”
Trần V ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.