Ổ Vân Vân ngồi xuống, tìm cái áo khoác khoác trước ngực mẹ cô: “Mẹ, về sau ở bệnh viện cũng phải cẩn thận một chút, không cần phải chải đầu trang điểm.”

Lâm Duyệt Mai: “?”

Ổ Vân Vân: “Ai, tuy rằng bây giờ mẹ đã có tuổi nhưng con cảm thấy mẹ vẫn còn phong vận như cũ, nói không chừng sẽ vô tình chọc một nam nhân trung lão niên nào đó nhắm trúng, con sợ mẹ bị người ta lừa sắc.”

Lâm Duyệt Mai: “……”

Ở bệnh viện ba ngày, hộ sĩ liền nói cho bọn họ có thể xuất viện, không nghĩ tới sẽ có thể xuất viện nhanh như vậy, cô còn cho rằng ít nhất một tuần nữa mới có thể cơ.

Bạn chung phòng ở cách vách đều nói chuyện này cũng là chuyện bình thường, chỉ có những bệnh viện nhỏ mới giữ người bệnh đến khi khỏi hẳn, những bệnh viện lớn như thế này thường thì chỉ cần không còn nguy hiểm nữa là có thể xuất viện, hiện giờ vẫn đang còn rất nhiều người chờ đợi giường bệnh.

Giống như loại thương tích đơn giản như gãy xương này của Lâm Duyệt Mai chỉ cần sau cuộc phẫu thuật hai ba ngày không có xuất hiện tình trạng nhiễm trùng liền có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Qua một hai tuần lại đến đây tái khám, kiểm tra tình trạng miệng vết thương là ổn thỏa.

Nếu mọi người đều nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể xuất viện, nhường lại giường cho người khác, sau khi thu thập tốt tất cả mọi thứ, chờ đến thời gian Trần Việt nghỉ trưa liền đưa các cô trở về nhà.

Vào thời điểm bọn họ rời đi, những người còn lại trong phòng bệnh đều vô cùng hâm mộ.

Trần Việt lái xe đưa Lâm Duyệt Mai cùng Ổ Vân Vân về nhà, lại lái xe chạy trở về, giữa trưa anh còn có một cái hội nghị khẩn cấp.

“Thật là vất vả.” Lâm Duyệt Mai cảm thán, Ổ Vân Vân đỡ bà ngồi vào trên giường.

Hiện tại là giữa trưa nên thời tiết rất nóng bức, Ổ Vân Vân tìm được điều khiển từ xa để mở điều hòa: “Đúng vậy.”

Ban đầu Ổ Vân Vân tính toán tìm taxi, nhưng Trần Việt cảm thấy như vậy rất phiền phức, Lâm Duyệt Mai phải chống nạng để di chuyển, Ổ Vân Vân còn phải xách hành lý, bình thuỷ khăn lông quần áo bao lớn bao nhỏ, còn phải từ bệnh viện đi xuống, đến cửa viện chờ xe, vậy dứt khoát để anh đưa về là được rồi.

“Về sau con sẽ đối tốt với anh ấy.” Ổ Vân Vân hào khí ngút trời nói.

Lâm Duyệt Mai cười, đem nạng để qua một bên.

“Mẹ, chờ lát nữa con lại trở về nhà Trần Việt lấy chút đồ vật rồi chúng ta trở về nhà mình ở.” Ổ Vân Vân nói.

Dù sao cũng không có khả năng để cho mẹ cô chân cẳng bất tiện ở nhà một mình.

“Trần Việt có biết không?”

“Con nói với anh ấy rồi.” Ổ Vân Vân quỳ gối trên chiếu trúc, duỗi tay mở cửa sổ ra để thông khí, vỗ vỗ tay: “Vốn dĩ anh ấy còn muốn kêu con đón mẹ đi theo qua nhà anh ấy ở, nhưng như vậy rất bất tiện. Hai ngày trước mẹ của Trần Việt đột nhiên tới cửa, may mắn con nhanh chân trốn đi nên mới có thể tránh thoát được. Nếu để bà ấy phát hiện ra con đang sống ở nhà Trần Việt, chắc chắn bà ấy sẽ vô cùng tức giận.”

Lâm Duyệt Mai hiện tại vô cùng tin tưởng Trần Việt, lo lắng duy nhất chính là mẹ của Trần Việt. Nếu như mẹ của Trần Việt phản đối, cho dù cứng rắn gả qua đó cũng không tốt, về sau mẹ chồng nàng dâu làm sao mà sống chung bây giờ?

“Nhưng mà, mẹ cũng không cần lo lắng, Trần Việt nói anh ấy đã có biện pháp đối phó.”

“Phương pháp gì?”

“Con không biết, anh ấy không nói cho con.”

“……” Lâm Duyệt Mai

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play