“Ừm.”

“Anh thích ăn bún nào, bún trắng, bún khoai lang đỏ, hay bún khoai tây?”

“Loại nào cũng được.”

Vương Dao lại liếc anh một cái: “Anh cái gì cũng không phản đối, rốt cuộc anh thích ăn nhất loại nào vậy? Em nhớ rõ anh thích rau mùi đúng không? Bây giờ có thịt bò cuộn, thịt cừu cuộn, khoai tây chiên, xà lách, bánh gạo, tôm viên, củ cải, đậu phồng…”

Trần Việt đẩy xe đẩy một đường đi theo Vương Dao, lẳng lặng nghe cô nói chuyện.

Chính là vào lúc này, anh lại trùng hợp bắt gặp Ổ Vân Vân cũng đang đi mua sắm.

Cô đứng nghiêng người trong khu vực đồ uống ngay trước mặt họ, cầm một chai nước uống trái kiwi màu xanh biếc cúi đầu xem phần giới thiệu - đây là thói quen của cô, lúc nào cũng sẽ đọc những lời quảng cáo một cách nghiêm túc.

Trần Việt tức khắc trở nên bất động, Vương Dao vốn dĩ đang nói chuyện cũng sửng sốt, men theo tầm mắt anh nhìn sang.

Ổ Vân Vân như cảm nhận được tầm mắt của bọn họ liền quay nửa đầu lại.

Cô đã thay đổi rất nhiều, mái tóc ngắn ngang vai trước đây bây giờ đã dài đến eo, phần dưới hơi xoăn, giống như rong biển. Cô mặc một chiếc váy dài trắng, gầy đi rất nhiều, lộ rõ khuôn mặt trứng ngỗng.

Ổ Vân Vân chớp chớp mắt,  giống như là một hồi lâu mới có thể nhận ra anh, sau đó cô đi tới cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.”

“Đây là bạn gái của anh sao?”

“Ừ.”

“Thật xinh đẹp. Màu tóc của cô rất đẹp.” Ổ Vân Vân tán thưởng nhìn bọn họ một lát, sau đó lại nói: “Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn.” Trần Việt trả lời.

“Tôi mua đồ xong rồi, tôi đi trước đây.” Ổ Vân Vân vẫy vẫy tay với bọn họ.

Vương Dao ban đầu chọn một túi bún màu trắng, bây giờ cô ấy lại đặt túi bún màu trắng trở lại giá, vừa rồi khi Trần Việt và Ổ Vân Vân đang nói chuyện, cô ấy không ngắt lời một lời nào, lúc này cô ấy mới hỏi: “Cô ấy là bạn gái cũ của anh sao?”

Trần Việt hoàn hồn, tiện đà cúi đầu: “Sao em lại biết?”

Vương Dao cũng không vui vẻ lắm: “Ánh mắt anh nhìn cô ấy rất khác, hơn nữa vừa rồi em kéo tay áo của anh, anh cũng không để ý.”

Trần Việt trầm mặc hai giây: “Xin lỗi.”

Vương Dao tiến lên vài bước, một lần nữa quay đầu lại, nhịn không được nói: “Thật ra vừa rồi không phải em kéo tay áo của anh, chính là muốn trêu chọc anh chút thôi. Có phải vừa rồi anh căn bản cũng không chú ý tới người bên cạnh xảy ra chuyện gì đúng không?”

Trần Việt vẫn trầm mặc như cũ.

Vốn dĩ Vương Dao còn có thể chờ đợi anh giải thích, nhưng lại thấy được phản ứng của anh như vậy đã hoàn toàn nghẹn muốn chết, cô ấy liền nói thẳng ra: “Em không đến nhà anh ăn lẩu nữa, em đi trước đây.”

Cô ấy cũng không thèm nhìn phản ứng của anh, liền trực tiếp hướng cửa siêu thị mà đi.

Trần Việt nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ấy môt hồi nhưng vẫn quyết định không đuổi theo.

Anh đem một túi lớn đầy ắp nguyên liệu về nhà, Trần Việt không ngốc, cùng Vương Dao yêu đương hơn một năm, cô ấy ám chỉ rất rõ ràng, hy vọng anh có thể giữ chặt cô ấy, có thể giải thích, có thể dỗ dành cô ấy.

Nhưng, anh lại không làm.

Túi đóng gói được đặt trên mặt bàn thủy tinh trong phòng khách, căn phòng sạch sẽ giống như khi anh ở bệnh viện, mọi thứ luôn được bày trí và sắp xếp ngăn nắp, lúc này anh cũng không phân loại nguyên liệu nấu lẩu ra mà chỉ để ở đó.

Trần Việt bực bội cởi cà vạt, ném trên mặt bàn.

Sau đó anh trở về phòng ngủ, từ góc trong cùng của ngăn kéo móc ra một gói thuốc lá.

Sức lực để dọn dẹp phòng, sức lực để dỗ dành bạn gái, sức lực để thu dọn bản thân và thậm chí cả sức lực để di chuyển đều không còn nữa.

Đơn giản là, hôm nay, anh đã thấy Ổ Vân Vân.

Trần Việt đóng cửa sổ lại, không bật đèn, một mình ngồi ở trong phòng hít mây nhả khói.

Anh đã rất lâu rồi không phóng túng sa đọa.

Trong những năm Ổ Vân Vân rời đi, anh mỗi ngày đều hút thuốc không ngủ, sau này gặp được Vương Dao, cô ấy có cha mẹ, có sự nghiệp, một cô gái như vậy theo đuổi anh, tất cả mọi người đều nói anh còn có gì không thỏa mãn, điều này cũng gián tiếp chứng minh anh là một người rất ưu tú mới có thể thu hút được ánh mắt của cô ấy, anh muốn chứng minh cho Ổ Vân Vân xem, bỏ lỡ anh chính là tổn thất lớn nhất của cô.

Vì thế anh tỉnh táo lại, bỏ thuốc, đồng ý yêu đương với Vương Dao, trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Anh từng nghĩ rằng chính mình đã buông được.

Nhưng khi bọn họ gặp lại, cô chỉ mỉm cười ngọt ngào và không hề quan tâm đến anh.

Lông mày của Trần Việt chợt hiện lên một tia âm lệ, đây là điều mà bất kỳ ai cũng chưa từng thấy, bất kể là Vương Dao hay là mẹ anh.

Lúc này anh mới ý thức được, lỗ đen trong lòng anh từ khi cô rời đi vẫn chưa được hàn gắn, mà đã bị đè nén vào một góc nhỏ, lúc này đột nhiên phồng to ra.

Anh rất hy vọng ——

Rất hy vọng, cô có thể khóc lóc cầu xin anh quay lại.

Lúc Ổ Vân Vân về đến nhà, Lâm Duyệt Mai đang ngồi trong phòng khách cắt rau, thấy trong tay cô chỉ cầm một lọ đồ uống màu xanh biếc, bà nói: “Không phải bảo con đi mua chai nước tương sao?”

“Con quên rồi.”

“…” Lâm Duyệt Mai thực sự không có cách nào để trị đứa con gái này, cho dù cô có lớn chừng nào thì vẫn trông giống như một đứa trẻ.

Ổ Vân Vân ngồi trước mặt Lâm Duyệt Mai, đem đồ uống đưa qua: “Mẹ, mẹ uống đi.”

“Cho tôi uống cái này làm gì?”

“Trái kiwi là vua của các loại vitamin nha.”

“…” Lâm Duyệt Mai liếc liếc mắt một cái, là do nghe được bà bị gai xương cần bổ sung vitamin sao?

“Để ở chỗ kia đi.”

Ổ Vân Vân cười cười, đem đồ uống để xuống.

Thoáng nhìn con gái như vậy, Lâm Duyệt Mai cũng không tức giận nữa, bao nhiêu năm qua đều là hai mẹ con bọn họ sống nương tựa nhau, bà một bên nhặt rau, một bên hỏi: “Người ngày hôm qua thế nào?”

“ Không được.” Ổ Vân Vân gác đầu trên mặt bàn: “ Là một người mập mạp.”

“Hơi chút béo một chút cũng được mà.”

“Quá béo. Về sau khi ngủ anh ta có thể sẽ đè chết con đấy.”

“…”

“Mẹ, vừa mới ở siêu thị con gặp phải Trần Việt cùng bạn gái của anh ấy.”

“Thế nào?” Lâm Duyệt Mai vội vàng khẩn trương.

“Bạn gái của anh ấy rất xinh nha.” Ổ Vân Vân nhớ lại.

“Chỉ có vậy thôi?” Lâm Duyệt Mai thiếu chút nữa đã lấy mấy cây đậu ve vô dụng đập chết cô.

“Ánh mắt của Trần Việt đúng là không tồi nha, từ khi nào có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy. Con cũng muốn tìm một người. Vì sao lúc nào cũng bắt con phải xem mắt? Con muốn một em gái xinh đẹp nha.”

“.....”  Lâm Duyệt Mai bây giờ không chỉ muốn đánh chết cô bằng đậu mà còn trực tiếp dùng rổ rau đập chết cô, sau khi kìm nén bà lại nói: “Con trai dì Vương ở cạnh nhà cậu họ con chưa kết hôn, mẹ muốn sắp xếp cho con gặp cậu ta. Người ta có nhà, có xe, nghe nói là một người thành thật.”

“Được, vậy gặp thôi.” Vốn dĩ đôi tay Ổ Vân Vân đang đặt trên bàn, lúc này lại duỗi tay giúp mẹ cô hái rau: “Sao lại có một người họ hàng quăng tám sào cũng không đến vậy nha?”

“Họ hàng giới thiệu mới đáng tin cậy. Nhưng nghe nói cậu ta có hơi thấp một chút, trước tiên con cứ gặp mặt đi.”

“Dù sao con cũng không tính là quá cao.” Ổ Vân Vân cười: “Cũng 1m63 thôi.”

“Sao con lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?” Lâm Duyệt Mai nhướng mày nhìn cô.

“Còn không phải là sợ mẹ vất vả sao? Hơn nữa con cũng đến tuổi phải kết hôn rồi.” Ổ Vân Vân nghiêm tục ngắt đậu que.

“Mẹ đi bệnh viện cũng không phải chuyện lớn gì, thật sự cũng không phải lập tức bắt con tìm một đứa con rể.” Lâm Duyệt Mai nói, từ sau khi bà đi khám ở bệnh viện, Ổ Vân Vân ngoan ngoãn hơn nhiều, còn mua đồ uống cho bà, mặc dù không thể loại trừ khả năng là chính cô muốn uống.

“Không phải, là do tự con muốn.” Ổ Vân Vân một tay nhặt hạt đậu, nhẹ nhàng nói: “ Con không muốn cứ mãi lăn lộn nữa.”

“…”

Lâm Duyệt Mai trầm mặc, khi vừa trở về, trạng thái của Ổ Vân Vân giống như không tốt lắm, ở trong nhà buồn rầu vùi đầu ngủ hai ngày, mấy ngày nay mới tạm ổn một chút, Lâm Duyệt Mai cảm thấy khả năng Ổ Vân Vân ở bên ngoài đã trải qua chuyện gì đó, mặc dù cô không nói.

Hiện tại cô đồng ý xem mắt, nhưng vẫn lười biếng như vậy, câu được câu không, giống như xem diễn, bất quá cũng coi như để cô ra ngoài đi lại.

Lâm Duyệt Mai tính toán tiếp tục nhặt rau, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, liền liếc mắt một cái, vội vàng đem đồ ăn từ trong tay Ổ Vân Vân đoạt lại: “Tổ tông ơi, chúng ta ăn chính là đậu que xào, con đem cây đậu đều moi ra làm gì! Ai da, mẹ thật là bị con làm tức chết rồi!”

Sợ bị mẹ già đánh, Ổ Vân Vân vội vàng chạy về phòng.

Lâm Duyệt Mai thật sự cảm thấy thở một hơi cũng không tới: “Con đã hai sáu, hai bảy tuổi, khi nào mới có thể làm cho mẹ yên tâm đây? Bà già này đúng là bị con làm cho tức chết mà!”

“Tục ngữ nói rồi con gái chính là áo bông nhỏ đầu thai để tới quấn lấy mẹ nha.” Ổ Vân Vân ở trong phòng trả lời.

“…” Lâm Duyệt Mai hiện tại không chỉ có muốn dùng đậu que đánh chết cô, mà còn muốn dùng rổ rau đánh cô, thậm chí còn muốn một chân đá văng cửa phòng, đem cô ném ra ngoài.

Thành phố nhỏ, quan hệ với họ hàng cũng không đến nổi xa, Lâm Duyệt Mai gọi điện thoại cho người cậu họ nói một tiếng, buổi tối đối phương liền gửi Wechat nhà trai nói trước tiên cứ thêm bạn tốt nói chuyện, thời gian gặp mặt là 5 giờ chiều thứ tư ở một quán cà phê.

Người lớn chỉ nghĩ đơn giản như vậy, trước tiên cứ để bọn họ gặp mặt, nếu hợp nhau thì hai nhà sắp xếp gặp mặt ăn cơm.

Lâm Duyệt Mai vì lần xem mắt này còn cố ý đi mua đủ các thể loại váy cho Ổ Vân Vân, ai ngờ Ổ Vân Vân buổi chiều lúc bốn giờ hai mươi ra cửa, một cái cũng không mặc, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngày về, áo thun trắng và quần jean, chọc bà tức giận đến thở không ra hơi.

Thật ra khi còn nhỏ Ổ Vân Vân đã mặc đủ các kiểu quần áo hồng hồng xanh xanh mà Lâm Duyệt Mai chưng diện cho cô, quá nữ tính, ở tuổi này, cô lại chỉ thích những thứ đơn giản sạch sẽ, quan trọng nhất là thoải mái.

Tìm bạn trai cũng vậy, đẹp trai hay ngầu cuối cùng cũng không dùng được, chỉ cần tìm một người có thể sống tốt là được.

Ổ Vân Vân ở gần nên đến sớm, cô gọi trước một ly nước trái cây.

Cô đã lâu không trở lại thành phố này, cảm thấy thành phố thay đổi rất nhanh, tất cả những ngôi nhà bằng đất trước đây đều biến thành nhà cao tầng, ô tô đi khắp nơi, ven đường trồng rất nhiều cây xanh, những chậu hoa, cây cảnh được đặt khắp nơi, trang trí rất đẹp mắt.

Trên đường đi, cô gặp phải một bông mai sắp héo, hay một bông đào sắp nở, nhưng cô không thể phân biệt được, đành phải nhặt một bông lại đây.

Chưa đến lúc tan tầm, trong quán cà phê đang phát ra lời bài hát tiếng anh, ngữ điệu ngâm nga lười biếng, có những tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, khe khẽ nói nhỏ, trong bận rộn có một loại nhàn nhã, Ổ Vân Vân đã rất lâu chưa trải qua cảm giác bình thản như vậy.

Bốn giờ năm mươi lăm, nhà trai mới đến.

Anh ta bên ngoài rất giống với hình đại diện trên wechat, vì vậy rất dễ dàng nhận ra.

Bà mối nói chuyện thật giống như khoác lác, đúng là thật biết thổi phồng sự thật hơn ai hết, có chút lùn nghĩa là 1 mét 65 nhìn còn… không đến.

Ổ Vân Vân quyết định, sau này nếu nghe bà mối nói chuyện, những từ nói về khuyết điểm như “có chút” đều phải được đổi thành “rất”.

Mã những từ nói về ưu điểm như “thật” đều phải đổi thành “có chút”.

Có chút béo = rất béo.

Có chút  lùn = Rất lùn.

Từng quen qua ít bạn gái = Quen qua rất nhiều bạn gái.

Có rất nhiều bất động sản = có chút bất động sản.

Rất đẹp trai = Đẹp trai một chút.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn.” Nhà trai giống như người làm ăn, mặc áo sơ mi màu xanh nước biển, bỏ áo vào quần rất nghiêm chỉnh, trên trán mồ hôi rơi lấm tấm, cảm giác đến đây một chuyến thật làm anh ta mất sức, Ổ Vân Vân thật hoài nghi có phải anh ta chạy xe đạp tới đây hay không.

“Không sao” Ổ Vân Vân mỉm cười: “ Anh gọi đồ uống đi.”

“A, cô gọi rồi sao, tôi nên mời khách mới đúng.”

“Không sao.”

“Tôi muốn gọi cà phê.” Người đàn ông vẫy vẫy tay, gọi người phục vụ, kêu một ly cà phê kiểu Mỹ.

“Anh đi đến đây cũng khá xa đúng không?”

“Đúng vậy, sợ gặp phải giờ cao điểm mọi người tam tầm nên tôi phải lái xe nhanh một chút.” Ánh mắt người đàn ông đánh giá Ổ Vân Vân một vòng, rất cố gắng khắc chế không tỏ ra có quá lớn cảm xúc, nhưng từ biểu cảm thả lỏng của anh ta có thể thấy được anh ta rất vừa lòng.

“Anh đang đi làm ở đâu?” Ổ Vân Vân hỏi.

“Tập đoàn XX, một doanh nghiệp nhà nước.”

“À.” Ổ Vân Vân chưa từng nghe qua cái tên này.

“Trước đây cô học đại học ở đây sao?”

“Đúng vậy.” Ổ Vân Vân trả lời: “Trước kia tôi sống ở nơi khác, sau khi thì đỗ đại học mới cùng mẹ chuyển đến đây sống.”

“À à, là đại học N đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Là một trường trọng điểm nha.” Người đàn ông cười cười,  đối với bằng cấp của cô dường như cũng có vẻ vừa lòng: “Trước kia tôi thi hai lần đều không đậu, may mắn thay cuối cùng cũng không tệ lắm, lại thi đậu vào công chức, làm thêm chút kinh doanh nhỏ, mới có thể mua được hai căn phòng, nơi này đúng là tấc đất tấc vàng.”

Khoe đi, khoe đi, Ổ Vân Vân còn cổ vũ anh ta: “ Xem ra sự nghiệp của anh cũng khá thành công.”

“Cũng không có gì. Tất cả đều phải tự mình cố gắng.”

Cà phê được đưa lên, người đàn ông uống một ngụm: “Trước kia tôi có quen bạn gái một thời gian, sau đó tính cách không hợp nên chia tay. Nhà tôi cũng đã thúc giục rất nhiều lần rồi, tôi cũng chỉ muốn tìm một người thích hơp chung sống rồi nhanh chóng kết hôn.”

“Tôi cũng không khác anh nhiều lắm.”

“Vậy trước kia cô đã quen mấy người bạn trai?” Người đàn ông hỏi.

Có chút thẳng thắn, nhưng Ổ Vân Vân cũng không cảm thấy phản cảm, cô cũng không thích nói vòng vo nên liền trả lời: “Hai người.”

“Cũng không tính là  nhiều.” Anh ta dường như lại vừa lòng hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play