Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã vào đầu mùa đông.

Từ sau lần diễn ra buổi hòa nhạc, đã hai tháng Minh Sanh không gặp Thẩm Triều Uyên.

Suốt hai tháng, quả thực là lâu hơn so với thời gian hai người chia xa trước đây.

Nghe Triệu Tiết nói, Thẩm Triều Uyên phải đến nước F tham gia một cuộc họp rất quan trọng, ít nhất cũng phải mất ba tháng.

Biết được tin này là lúc cô đã một tuần không gặp Thẩm Triều Uyên, cho nên nhắn tin WeChat cho Triệu Tiết để hỏi.

Triệu Tiết rất ngạc nhiên khi người anh em mình lại không nói cho chị dâu biết chuyện này.

Nhưng bất ngờ vẫn là bất ngờ, tuy anh ta gọi Thẩm Triều Uyên một tiếng “Anh”, nhưng chuyện riêng của anh, từ trước đến nay, Triệu Tiết không dám phỏng đoán.

Sau khi xác nhận Thẩm Triều Uyên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là đi công tác, Minh Sanh mới cảm thấy yên tâm.

Hai tuần đó, cô vẫn luôn ở lại biệt thự của anh, sau khi biết anh đi công tác, cô liền dọn về ký túc xá.

Thẩm Triều Uyên không ở đây, cô sống một mình ở nơi lớn thế này, quá hiu quạnh.

Minh Sanh không thích đợi một người.

Trong ký túc xá ít nhất còn có Nhuế Giai và Nghiên Nghiên.

Tiệc đính hôn của Diệp Tử diễn ra vào ngày 10 tháng 12, đó là ngày lành, thích hợp để tổ chức tiệc đính hôn.

Vừa hay hai ngày này không có giờ lên lớp, Minh Sanh liền gói quà tặng đính hôn cho Diệp Tử với hai cô bạn cùng phòng.

Món quà là ba cô cùng nhau quyết định, lúc trước, Diệp Tử ngắm nghía một cái vòng tay kim cương nhưng lại không lấy được, đó là chiếc vòng tay được thiết kế bởi nhà thiết kế mà cô ấy rất thích.

Trước đây, cuối cùng Nhuế Giai cũng đã liên lạc được với nhà thiết kế này thông qua anh họ của mình, hẹn đặt chiếc vòng tay này.

Hôm trước vừa mới hoàn thành, hôm nay các cô qua đó lấy về.

Tần Nghiên Nghiên nhìn chiếc vòng tay kim cương lấp lánh trên bàn, than ngắn thở dài, nói: “Vì cái vòng tay này mà tớ đã nhịn ăn bánh kem chocolate với trà sữa suốt ba tháng. Ngày nào cũng ăn mỗi bữa trưa với bữa tối, tớ chỉ có thể đến căn tin của trường gọi một nồi lẩu cay rẻ nhất, vẫn may là Diệp Tử chỉ đính hôn có lần này, chứ thêm vài lần nữa chắc tớ phá sản mất!”

Hà Nhuế Giai nghe cô nàng oán trách từng tiếng, cô hạn hán lời liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không khách khí vạch trần cô nàng nói dối: “Trí nhớ của tớ với Sanh Sanh không có kém đến mức này đâu, hôm qua còn thấy cậu ăn một cái bánh kem chocolate to đùng. Cậu đừng nói với tớ là cái bánh kem kia từ trên trời rơi xuống, vừa hay rớt ngay vào tay cậu đấy nhé.”

“Còn không phải là từ trên trời rơi xuống sao?” Tần Nghiên Nghiên vỗ đùi: “Cậu không biết đâu, hôm qua, lúc tớ xếp hàng nhận ô mai miễn phí ở căn tin thì gặp được một bạn học nam, vẻ mặt uể oải, trong tay còn cầm một cái bánh kem chocolate, đang chuẩn bị vứt đi. Tớ đoán là cậu ta tỏ tình thất bại, vì để tránh hành động lãng phí thức ăn đáng xấu hổ của cậu ta, tớ đã ngăn cản và đương nhiên là tớ không có tiền mua lại phần bánh kem đó rồi, cuối cùng, tớ mời cậu ta ăn lẩu chua cay, còn cậu ta thì tặng tớ phần bánh kem đó.”

Sau khi nghe cô nàng giải thích một lúc, tuy cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng Hà Nhuế Giai nghĩ nếu người này là Tần Nghiên Nghiên thì cũng có khả năng lắm.

Cô nàng này luôn có tâm hồn hướng về ăn uống, vì cái ăn, bảo cô nàng làm cái gì cũng được.

Lúc vừa mới quen, Hà Nhuế Giai đã bị sốc vì sự thèm ăn của cô ấy, lúc ấy còn tưởng cô lánh nạn đói chạy đến đây giả làm tân sinh viên Thanh Đại.

Sau khi quen lâu rồi, Hà Nhuế Giai càng không có cách nào giải thích được.

Là một tiểu phú bà chính cống, vừa mới vào đại học, trong tài khoản đã tiết kiệm được 7 con số, nhìn thế nào cũng không giống như như người hiếm thấy đồ ăn ngon.

Cuối cùng, Hà Nhuế Giai chỉ có thể giải thích chuyện này là “người càng có tiền lại càng hà tiện”.

Vì chuyện này, hai người liền ngồi quay lưng dỗi nhau, Minh Sanh cầm điện thoại đi từ trong toilet ra.

Chỉ thấy cô khẽ cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat.

Vừa rồi ở bên trong, cô gửi cho Thẩm Triều Uyên một tin nhắn.

Đã hai tháng rưỡi không gặp mặt, trong khoảng thời gian này, trừ chuyện nhận được một chút tin tức của anh từ Triệu Tiết thì rất lâu rồi, Minh Sanh không nghe thấy giọng nói của anh.

Lần này, Thẩm Triều Uyên đi công tác cũng giống như mọi khi, không gửi cho cô một tin nhắn nào cả, gọi điện thoại lại càng không.

Có lẽ là lần này, thời gian anh đi quá lâu, rõ ràng trước kia, cô sẽ không thể không nhịn được như thế này, dù sao cô cũng đã sớm quen với chuyện này.

Minh Sanh nhớ anh rồi.

Cho nên cô ở trong toilet, do dự một lúc lâu vẫn gửi cho anh một tin nhắn qua WeChat, dù cô biết anh không thích cô làm phiền trong lúc công tác hoặc anh sẽ không trả lời tin nhắn của cô.

Nhưng cô vẫn gửi đi.

Hai năm đến nay, cô ngày càng ỷ lại vào Thẩm Triều Uyên.

Minh Sanh không biết chuyện này là tốt hay là xấu, cô chỉ biết mình rất cần anh.

Ít nhất là bây giờ, cô không thể không có anh.

Minh Sanh đứng trước gương, đợi nửa tiếng, quả nhiên là không có hồi âm.

Đúng như dự đoán của cô nhưng trong lòng Minh Sanh vẫn không khỏi sinh ra cảm giác mất mát nhè nhẹ.

Lúc này, chắn là anh đang làm việc, khi Thẩm Triều Uyên làm việc, anh không bao giờ xem tin nhắn riêng. Không phải cô đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi sao? 

Sau khi nghĩ thông suốt, Minh Sanh liền ra khỏi toilet.

Chỉ là lúc này, tầm mắt cô vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Hà Nhuế Giai liếc mắt một cái là phát hiện ngay vẻ mặt ủ rũ của Minh Sanh.

Cô dừng việc đấu võ mồm với Tần Nghiên Nghiên, từ trên giường đi xuống đến bên cạnh Minh Sanh, quan tâm hỏi: “Làm sao thế? Không thoải mái à?”

Trong lúc chờ trả lời, Hà Nhuế Giai nhân cơ hội liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Minh Sanh, thấy tên Thẩm Triều Uyên thì cô ấy đã hiểu được đại khái.

“Nhắn tin với bạn trai à?” Sau khi hiểu được, Hà Nhuế Giai mới giật mình phát hiện, hình như rất lâu rồi cô không thấy Minh Sanh đi gặp bạn trai.

Gần đây, cô ấy và Nghiên Nghiên bận chuyện bảo vệ luận văn nên cũng không để ý đến chuyện này.

Minh Sanh biết cô ấy lo lắng cho mình nên cũng không có ý giấu giếm: “Anh ấy đi công tác.”

Hà Nhuế Giai hiểu rồi, cố ý chọc một câu: “Sanh Sanh, không phải là cậu nhớ bạn trai rồi đấy chứ?”

Đối mặt với việc bạn cùng phòng trêu ghẹo, cô cũng không nghĩ sẽ phủ nhận.

Minh Sanh cất điện thoại vào trong túi, ánh mắt dời về phía bạn cùng phòng, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, tớ rất nhớ anh ấy.”

Giống như rất lâu rồi cô không gặp được anh.

Nói xong câu này, Minh Sanh đột nhiên rũ mắt xuống, chặn không cho đối phương thăm dò ánh mắt cô.

Không biết có phải Hà Nhuế Giai nhìn lầm rồi hay không? Lúc này, hình như cô ấy nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Minh Sanh, cùng với cảm xúc buồn bã thoáng qua.

Trong lòng cô không khỏi nhảy dựng một cái.

Cũng may Minh Sanh nhanh chóng tỉnh táo lại, cười cười với Hà Nhuế Giai, dời đề tài đi: “Lúc trước cậu với Nghiên Nghiên định tặng quà đính hôn gì vậy?”

Tuy đã chuẩn bị cái vòng tay kim cương kia nhưng thực ra, cái này chỉ là quà tặng cho người ngoài nhìn thấy thôi.

Diệp Tử và các cô đã ở cùng phòng với nhau, tính tình lại hợp nhau, đã sớm trở thành bạn bè rất thân thiết, không khác gì chị em ruột thịt.

Đã là chị em với nhau, không tặng hai phần quà thì sao được chứ?

“Cái này…” Hà Nhuế Giai cười gian: “Cũng không có gì, tớ lên mạng mua một thùng bao cao su, còn Nghiên Nghiên thì mua hai hộp nội y tình thú.”

Lượng tin tức có chút lớn, Minh Sanh không biết nên mở miệng như thế nào.

Một lúc lâu sau, cô mới do dự hỏi “Đưa nhiều như vậy, liệu có chút không ổn lắm không?”

Hà Nhuế Giai lại không cảm thấy có cái gì không tốt cả, ngược lại còn hối hận vì đã mua thiếu, chắc là nên mua thêm một thùng nữa.

“Ai bảo lần trước cậu ấy không nói với chúng ta tiếng nào mà đã kéo chúng ta đi gặp mấy anh bạn kia. Tớ mua một thùng thì quá hời cho cậu ấy rồi, nếu cậu ấy đã không chịu được sắc đẹp của Hứa Tinh, vậy thì để cho cậu ta chết trên giường đi.”

Tần Nghiên Nghiên không biết lấy từ đâu ra túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa phối hợp Nhuế Giai, nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Giọng thanh mơ hồ không rõ: “Bởi vì cậu ấy tổ chức bữa tiệc hẹn hò kia, không biết thế nào mà tin đó lại tới tai bố mẹ tớ, mấy tháng này, mẹ tớ đã bắt tớ thêm WeChat không dưới năm người.”

Minh Sanh không nói nên lời, giờ phút này, cô chỉ đành cầu nguyện trước cho Diệp Tử một phen vậy.

——

Ngày tổ chức lễ đính hôn của Diệp Tử nhanh chóng đến, nhà họ Hứa là thư hương thế gia, có rất nhiều bạn bè thân thích tới.

Mà bên này, bởi vì một số nguyên do, ngoài những người thân thích trong gia đình thì còn có rất nhiều bạn bè kinh doanh đến nhà họ Diệp.

Nếu không biết tình hình, lại nhìn thấy cảnh này, có khi còn tưởng là lễ kết hôn.

Minh Sanh và hai cô bạn đã đến từ lâu, bây giờ đang ở trong phòng trang điểm nói chuyện phiếm với Diệp Tử.

Thợ trang điểm đang làm cho Diệp Tử bước trang điểm cuối cùng.

Lễ đính hôn này được tổ chức rất long trọng, mới vừa rồi, lúc đi vào từ bên ngoài, Minh Sanh cũng cảm giác được như thế.

Cô thật sự vui thay vì bạn mình có thể được hạnh phúc.

Phải biết rằng, cả đời người có thể yêu đương với người trong lòng là một chuyện vô cùng may mắn lớn lao, càng khỏi phải nói đến chuyện có thể bên nhau cả đời.

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, cuối cùng, lớp trang điểm của Diệp Tử cũng đã xong, lúc này còn cách thời gian bắt đầu lễ đính hôn một chút.

Khi đang đeo bông tai, cô ấy vừa thoáng nhìn thấy Minh Sanh đang cẩn thận từng li từng tí chạm vào các đồ vật trang trí trên bức tường dùng cho lễ đính hôn.

Nghiêng mặt rũ mắt nhìn, một vài sợi tóc rũ xuống theo hành động của cô, Minh Sanh đưa tay vén lại.

Diệp Tử không khỏi cảm thán, thật là một người đẹp, lại không còn độc thân nữa rồi.

Tuy cô ấy biết bạn trai Minh Sanh là Thẩm Triều Uyên, hơn nữa, hai người đã ở bên nhau hơn hai năm, nhưng là bạn thân của cô, Diệp Tử vẫn cảm thấy Minh Sanh xứng đáng có người bạn trai tốt hơn.

Thẩm Triều Uyên kia một chút cũng không chu đáo, nghe Nhuế Giai nói, đi công tác hai ba tháng liền mà ngay cả một cuộc điện thoại cho Sanh Sanh cũng không có.

Cô thực sự nghi ngờ cái tên họ Thẩm kia, e rằng anh ta ở nước ngoài say xỉn rồi ngã vào vòng tay của cô gái nào đó, quên luôn cả lối về rồi đấy chứ.

Diệp Tử lặng lẽ thở dài, thấy Minh Sanh còn xuất thần, đột nhiên có chút tò mò: “Sanh Sanh, cậu và Thẩm Triều Uyên có từng nghĩ tới sẽ giống như tớ với Hứa Tinh không?”

Giống như cô ấy với Hứa Tinh sao?

Vẻ mặt Minh Sanh ngưng lại, vô thức ngước mắt lên, đáy mắt lộ ra chút mờ mịt: “Giống hai người cái gì?”

Diệp Tử: “… Thì là đính hôn đó, hoặc là trực tiếp kết hôn, chẳng lẽ hai người các cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này sao?”

Cho dù Thẩm Triều Uyên chưa từng nghĩ tới thì cô cũng không tin lẽ nào Minh Sanh chưa từng nghĩ qua?

Chung quy, mọi người đều biết chuyện cô yêu tha thiết Thẩm Triều Uyên.

Kết hôn?

Với Thẩm Triều Uyên?

Vẻ mặt Minh Sanh bỗng chốc trở nên ngẩn ngơ.

——

Lúc này ở dưới tầng.

Triệu Tiết mặc một bộ vest đi vào với bố mẹ mình, nhà anh ta với nhà họ Diệp cũng có chút qua lại trong kinh doanh.

Lễ đính hôn của thiên kim nhà họ Diệp, đương nhiên là bọn họ phải nể mặt mũi đến tham dự.

Vốn dĩ Triệu Tiết không tính đến đây, chỗ này có bố mẹ anh là đủ rồi, ai bảo anh nghe được chị dâu cũng đến đây. Vậy mà người đính hôn với công tử nhà họ Hứa lại là bạn cùng phòng của chị dâu.

Tất nhiên là anh phải tới rồi, Triệu Tiết thà ăn hết cơm chó của bố mẹ mình cũng phải tới đây để giúp người anh em Thẩm Triều Uyên đề phòng những người đàn ông trong tiệc đính hôn này.

Dù sao thì tính tình chị dâu đơn giản, lại rất xinh đẹp.

Còn người anh em của mình thì tính tình lạnh nhạt như vậy, cộng thêm việc không biết quan tâm bạn gái.

Có thể tìm một người bạn gái đối xử tốt với anh ấy như Minh Sanh, thật sự không dễ dàng gì, đương nhiên là Triệu Tiết phải giúp người anh em này của mình rồi.

Chỉ là anh không nghĩ tới, Thẩm Triều Uyên lại đích thân đến đây.

Tuy rằng nhà họ Diệp và nhà họ Triệu anh có qua lại trong kinh doanh, nhưng với nhà họ Thẩm thì không có.

“Anh? Sao anh lại đến đây?” Triệu Tiết bước tới chỗ Thẩm Triều Uyên, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc nói, “Hai người quen nhau sao?”

Không sai, đứng ở bên cạnh Thẩm Triều Uyên là nhân vật chính của ngày hôm nay – Hứa Tinh.

“Tôi với Thẩm Triều Uyên là họ hàng xa.” Hứa Tinh trả lời.

Triệu Tiết bĩu môi: “Thế là rất xa rồi, ngay cả tôi cũng không biết.”

Đối với việc Triệu Tiết xuất hiện, vẻ mặt Thẩm Triều Uyên vẫn lạnh nhạt, bởi vì tất cả lực chú ý của anh đều dồn vào bức tranh được gói cẩn thận trước mặt.

Anh đã thấy qua cách gói như thế này ở phòng vẽ tranh của Minh Sanh.

Hứa Tinh thấy anh nhìn món quà trước mắt đến say mê, cho rằng anh nhận ra, liền lên tiếng giải thích: “Đây là bạn gái cậu – Minh Sanh tặng Diệp Tử nhân dịp chúng tôi đính hôn.”

Nghe được là của cô tặng, Thẩm Triều Uyên không hề ngạc nhiên, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Vẽ cái gì?”

Không biết là Hứa Tinh nghĩ đến cái gì, khóe miệng cong lên, đáp lại anh: “Nghe Diệp Tử nói là vẽ tôi và cô ấy, so với quà của hai cô bạn cùng phòng còn lại thì quà của bạn gái cậu là đứng đắn nhất.”

Bằng không thì Diệp Tử cũng sẽ không đem ra ngoài.

“Tranh của chị dâu vẽ chắc chắn là không tầm thường rồi, tôi nói này chú rể, có thể mở ra cho chúng tôi chiêm ngưỡng không?” Triệu Tiết xen vào mở miệng trêu đùa.

Hứa Tinh nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Triều Uyên, thấy anh không hề có ý định ngăn cản Triệu Tiết, lông mày nhíu lại, hơi kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh về Thẩm Triều Uyên thì chắc chắc Thẩm Triều Uyên sẽ không quá quan tâm đến những thứ không liên quan đến mình.

Nhưng nếu bọn họ muốn nhìn, Hứa Tinh cũng không có lý gì để từ chối, dù sao thì trước đây, Diệp Tử cũng đã mở bức tranh này ra xem một lần rồi, anh mở ra lần nữa cũng không sao.

Vì thế, Triệu Tiết và Thẩm Triều Uyên nhìn chăm chú Hứa Tinh mở bức tranh kia ra.

Minh Sanh vẽ Hứa Tinh và Diệp Tử trong bộ quần áo cưới kiểu Trung Quốc.

Chiếc váy cưới màu đỏ thẫm, đúng kiểu truyền thống Trung Quốc, mũ phượng, khăn quàng vai.

Hai người trong tranh đều nở nụ cười.

Minh Sanh vẽ rất sinh động, bộc lộ được hết niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng.

“Chị dâu vẽ tranh đẹp thật, sau này tôi kết hôn cũng muốn được chị dâu vẽ tặng như thế này!” Triệu Tiết la hét.

Thẩm Triều Uyên rũ mắt, từ sau khi Hứa Tinh mở bức tranh ra, ánh mắt anh không hề dời đi.

Anh vẫn luôn biết tranh cô vẽ rất đẹp.

Trước giờ, cô vẫn luôn vẽ tranh bán thời gian, cho dù anh đã đưa cho cô thẻ, bảo nếu cô thiếu tiền thì cứ lấy tiêu thoải mái.

Cô đã nhận thẻ, nhưng chưa từng sử dụng một lần nào.

Dụng cụ và màu vẽ tranh không hề rẻ, chưa kể cô còn phải tự trang trải tiền học và chi phí sinh hoạt hằng ngày.

Sau một thời gian dài, Thẩm Triều Uyên phát hiện tiền trong thẻ của mình không hề bị động tới, anh liền âm thầm điều tra, mới biết được cô vẫn luôn vẽ tranh để kiếm tiền.

“Nói này Hứa đại thiếu gia, mũ phượng với khăn quàng vai này của anh chắc là không rẻ.” Triệu Tiết nhìn tranh vẽ cô dâu, tấm tắc hai tiếng.

Hứa Tinh hơi mỉm cười: “Chờ cậu gặp được người mình yêu, cậu sẽ phát hiện, cho dù có tặng tất cả đồ quý giá trên đời này cho cô ấy thì cậu vẫn sẽ sẽ không thỏa mãn.”

Triệu Tiết nghe xong thì nhún nhún vai, anh sẽ không kết hôn sớm như vậy, anh không muốn giống như bố của mình, cả đời bị phụ nữ quản chặt, ngay cả hút thuốc lá cũng phải lén hút.

Nhưng Thẩm Triều Uyên thì khác, là người lớn lên với anh từ nhỏ, Triệu Tiết vẫn luôn đều hy vọng anh có thể tìm được nửa kia của mình, cả đời hạnh phúc bên nhau, có thể cảm nhận trọn vẹn mùi vị tình yêu.

Nếu có thể, Triệu Tiết hy vọng Minh Sanh chính là người này, bởi vì không ai có thể so được với tình yêu mà cô dành cho Thẩm Triều Uyên.

Hơn nữa, cũng chỉ có mình cô yêu một cách đơn thuần, không vì của cải vật chất.

Nghĩ đến đây, Triệu Tiết tự nhiên mà vậy mà đem đề tài dẫn tới trên người Thẩm Triều Uyên: “Đúng rồi, anh, anh định khi nào sẽ kết hôn với chị dâu? Em còn chờ làm phù rể đây!”

“Kết hôn?” Ánh mắt Thẩm Triều Uyên bỗng chốc dừng lại, sau đó dời khỏi bức tranh, nhìn Triệu Tiết trả lời: “Chưa nghĩ tới.”

Tuy anh rất hài lòng với Minh Sanh, nhưng chuyện này không nằm trong dự định của anh.

Nói chính xác hơn là anh sẽ không kết hôn với ai, kể cả Minh Sanh.

Thẩm Triều Uyên không biết là ai cho Triệu Tiết cái suy nghĩ này, cảm thấy anh sẽ kết hôn với Minh Sanh.

Anh đang định nhắc nhở đối phương sau này trước mặt anh không được nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên lại thấy sắc mặt Triệu Tiết khác thường.

Thẩm Triều Uyên nhìn chằm chằm Triệu Tiết hai giây, cuối cùng quay đầu lại theo tầm mắt của Triệu Tiết.

Sau đó liền thấy Minh Sanh đang đứng ở cách đó không xa.

———

Lời của tác giả: 

Bây giờ không muốn kết hôn, sau này có người hối hận!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play