A Chước căng thẳng cắn vào quả đào, đôi mắt không tự chủ mở to lên, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc: "Trên đời này lại có thứ ngon như vậy."

"Đào thì có gì mà ngon, oắt con, ngươi đến ăn thử thứ này, đây mới gọi là món ngon." Thư Hữu đem đào tiên bị xé toạt cổ họng đến trước mặt A Chước, máu của đào tiên thấm đẫm trên tay và miệng của hắn ta, hơn nữa, dưới chân của hắn ta chất đầy thi thể của những tiểu tiên, e rằng những tiểu tiên ở Tề Châu đều đã bị hắn ta giết sạch hết rồi.

A Chước liếm một ngụm máu, sau đó chộp lấy Đào Tiên sau đó ra sức uống lấy máu, trong mắt hiện lên một tia tham lam: "Thứ này còn ngon hơn quả đào."

Thư Hữu nhìn thi thể đào tiên trong tay con bé, lúc này mới cảm thấy hài lòng liền cười: "Không tệ, không tệ, cũng có tính sát tâm đấy, Bằng tộc chúng ta phải như thế chứ, cả tam giới này đều là của chúng ta, cứ ăn ngon uống ngon, hãy cứ tận hưởng đi, chúng ta đến chỗ khác đi."

Tại Cửu Trùng Thiên.

Ninh Quân và Ninh Vu đứng trên Lăng Tiêu bảo điện, đây là lần đầu tiên mà có cùng lúc hai đời đế quân minh giới đứng ở Lăng Tiêu bảo điện kể từ khi tam giới được hình thành, cùng lúc đó còn có cả thập điện thần quân của minh giới cũng đứng bên ngoài bảo điện.

Ngay cả Ngọc Yên cũng đã đến trước điện.

Thiên Đế Tông Diễn thần sắc thâm trầm, tất cả tiên nhân đều thất thần nhìn nhau, bọn họ không biết đã xảy ra biến cố gì, lại khiến cho minh giới phải huy động nhiều người như thế.

Bọn họ càng không biết Ngọc Yên tại sao lại sống lại.

"Không biết thần quân và đế quân hôm nay cho mời đến đây là có chuyện gì?" Tông Diễn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ninh Vu nói: "Trước khi ta nói rõ sự việc, vẫn mong thiên đế mời thiên hậu đến bảo điện một chuyến."

"Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Phùng Hi?" Tông Diễn kinh ngạc.

"Không phải, chỉ là ta muốn mời Thiên Hậu làm chứng cho ta mà thôi."

Tông Diễn gật đầu: "Được."

Trong khi chờ đợi Phùng Hi đến, Ngọc Yên quay sang nhìn Ninh Vu, nàng vốn dĩ ẩn cư tịnh dưỡng tại tuyết sơn, nhưng lại không ngờ rằng lại bị đón về như vậy, hơn nữa, còn được đưa đến Cửu Trùng Thiên, nàng ý thức được đã có chuyện lớn sắp xảy ra.

Chẳng mấy chốc, khi Phùng Hi đến, Ninh Vu đem tội trạng của Ninh Nghi từng việc từng việc nói ra, mọi người khi nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng Tông Diễn lại vô cùng bình tĩnh, khiến cho người khác không thể nhìn ra hắn ta đang suy nghĩ gì.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Ninh Vu tiếp tục nói: "Nếu bệ hạ còn nghi ngờ, có thể mời Dược Vương bồ tất đến để chuẩn đoán cho thiên hậu, xem ngàn năm qua có dấu hiệu mất máu nào không, sau đó mời Hỏa thần đến điều tra cặn kẽ sự việc của năm đó, xem xem với tu vi năm đó của Ngọc Ánh, có thể đạp đổ lò hỏa thiên hay không, cuối cùng, mời Tư Vi đại đế điều tra xem quỹ đạo tinh mệnh của cửu thiếu phi thiếu quân ở minh giới và của mẫu thân ta có phải đã bị người khác điều chỉnh rồi không."

Hắn từng câu từng chữ đem sự việc đều sắp xếp ổn thỏa.

Tông Diễn do dự, nhưng vẫn đưa ra kim lệnh: "Được."

Tất cả những chuyện này năm đó đều có người đưa ra ý kiến, nhưng thần quân đời trước là Tông Nguyên chưa từng cho phép điều tra, vì vậy năm đó chẳng có ai lên tiếng nói giúp cho Ngọc Ánh, buộc Ngọc gia phải hy sinh rất nhiều người.

Chẳng mấy chốc, dấu hiệu mất máu của Phùng Hi đã được phát hiện, Phượng tộc vô cùng phẫn nộ, công chúa của bọn họ thực sự bị lấy đi máu trong ngàn năm qua.

Hỏa thần cũng đến báo cáo, họ đã tìm thấy một tiên nữ trạc tuổi Ngọc Ánh, ra lệnh cho nàng ta dùng toàn bộ sức lực đẩy lò hỏa thiên kia, lò hỏa thiên tuy rằng có lay động, nhưng không hề bị lật đổ, huống hồ chi năm đó khi ấy Ngọc Ánh là đang chạy trốn, căn bản không thể dùng hết sức lực để mà lật đổ lò hỏa thiên.

Tư Vi đại đế sau khi kiểm tra quỷ đạo tinh mệnh, liền phát hiện Mục Thiền và những thiếu phi phiếu quân khác đều có chút thay đổi, nhưng cụ thể ai là người gây ra thì không rõ.

Tất cả mọi thứ rõ ràng là một âm mưu.

"Nhưng đây cũng không thể chứng minh được những chuyện này có liên quan đến thần mẫu nguyên quân." Tông Diễn lên tiếng.

Đúng vậy, những chuyện này đều không có bằng chứng.

Ninh Vu đi đến bên cạnh Ngọc Yên: "Có thể cần nàng đứng trước nghiệp kính, nếu như cảm thấy không được khỏe, có thể nói cho ta biết."

Đây là lần đầu tiên nói chuyện của hai người kể từ lần trước, giọng nói của hắn vẫn còn một chút yếu ớt, có thể thấy hắn vẫn còn chưa hồi phục hẳn.

Nhưng lại có một chút xa lạ.

Ngọc Yên gật đầu: "Được."

Ninh Vu xoay người: "Mang lên."

Nghiệp kính là pháp bảo của minh giới, cũng là lăng kính nhìn thấy được kiếp trước của con người, người phàm chỉ cần đứng trước lăng kính này, thì trong kính sẽ hiện ra tất cả sự việc kiếp trước của người đó, sau đó sẽ dựa vào đó mà phán xét sinh tử luân hồi.

Nhưng nghiệp kính lại không thể dùng đối với thần tiên, nhưng mà trước khi cửu hồn của Ninh Quân tụ hợp lại được thì ông ấy đã cho kích hoạt năng lực của lăng kính này, nên có thể tái diễn lại một vài phân cảnh nào đó của thần tiên.

Ngọc Yên đứng trước lăng kính, Ninh Vu đích thân khởi động phép thuật, không lâu sau đó, trong lăng kính xuất hiện thạch động, liên tiếp đó là hình ảnh Ngọc Yên bị trói đưa đến thạch động đó, tất cả những gì trong quá khứ cuối cùng cũng hiện ra.

Mặc dù nữ nhân thần bí có đeo mặt nạ, nhưng Tông Diễn nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra đó là mẫu thân của mình, hắn vô thức nắm chặt tay, mặc dù trước đó hắn đã thắc mắc về hành tung của mẫu thân hắn, nhưng lúc này đây khi mọi thứ đã được chứng minh, trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt.

Mà một số vị thần tiên có tu vi cao cũng nhận ra, họ nhìn nhau, không biết phải làm sao.

"Thần mẫu nguyên quân hiện tại đang ở đâu?" Tông Diễn lên tiếng hỏi.

Lập tức có thần quan đáp: "Mấy hôm trước ngài ấy có nói ra ngoài thăm bằng hữu, đến nay vẫn chưa hồi cung."

"Lập tức phái người đi tìm."

"Không cần phái người." Ninh Vu nói: "Ta tự mình đi."

Tông Diễn cảm thấy vô cùng khó xử, nếu hắn ta phái người đi tìm mẫu thân thì ít ra mẫu thân của hắn ta còn một con đường sống, nhưng nếu như là Ninh Vu đích thân đi, dưới sự trợ giúp của các tiên thần minh giới, bọn họ người đông, hơn nữa tu vi không phải thấp, dựa vào tu vi mười ngàn năm của mẫu thân hắn ta thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng nếu như hắn ta từ chối, nhất định sẽ bị cho rằng hắn ta cố ý bao che, nhưng thân làm con, không thể thấy mẫu thân mình gặp nạn mà không cứu.

Trong lúc do dự, Ninh Quân trầm mặc nói: "Bệ hạ yên tâm, đế quan chỉ là muốn đưa thần quân nguyên mẫu trở về, sẽ không gây hại đến tính mạng."

Ninh Vu vẻ mặt không hiểu nhìn phụ thân của mình, tại sao minh giới bị thần mẫu nguyên quân hại đến nông nỗi này, mà phụ thân của hắn vẫn còn lên tiếng nói giúp cho bà ta, hắn không thể tin, nếu như không có sự chống lưng của Cửu Trùng Thiên thì thần mẫu nguyên quân lại có thể cả gan không kiêng nể ai.

Có được sự cam đoan của Ninh Quân, Tông Diễn gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy thì vất vả cho đế quân rồi."

Phía bên ngoài Lăng Bảo điện.

Ninh Vu ngơ ngác nhìn chiếc kiệu đón Ngọc Yên đi xa dần, Vương Diễn bước lên phía trước nói: "Đế quân, nếu như đã gặp rồi, chi bằng đuổi theo nói với nhau vài câu."

Ninh Vu lắc đầu: "Chuyện này để sau vậy."

Vương Diễn thở dài, người ngoài cuộc lúc nào cũng nhìn thấy rõ hơn kẻ trong cuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play