"Không biết." Nàng đáp.

Hắn tuy rằng hỏi, nhưng hắn sớm biết đáp án là gì, tuy rằng thời gian trước hắn không thường tới chỗ của nàng, nhưng mỗi lần tới, nhất định phải dùng dùng nhiều thủ đoạn sỉ nhục nàng, cho đến khi nàng rơi lệ hoặc ngất đi, hắn mới dừng lại, lúc đó trong lòng hắn mới cảm thấy vui vẻ.

Đúng như dự liệu, hắn đã hiện chân thân.

Ngọc Yên cảm thấy đau đớn không thể nói nên lời, sau đó nàng bị cuộn lên không trung, cơ thể chạm vào một mảnh vảy lạnh lẽo và thô ráp.

Những chiếc vảy đó xếp sát nhau thành từng mảng lớn, không có một kẽ hở nào, cho dù dùng dao găm sắc bén nhất cũng không thể cạy ra được, huống hồ là dùng những ngón tay mảnh khảnh của nàng để gỡ chúng.

Nhưng nàng biết rằng khoảnh khắc khi những chiếc vảy rồng này mở ra một chút, chính là khoảnh khắc cảm xúc khi đạt đến đỉnh điểm.

Khi đó vảy rồng được mở ra, sự phòng bị của hắn ở mức thấp nhất, lúc đó chính là cơ hội của nàng.

Nhưng mà, nàng hiện tại bị quấn ở trên bụng của hắn, cách trái tim của hắn một chút, căn bản không với tới, nàng nhìn thấy miếng vảy hộ tâm của hắn, nàng phải khiến hắn cúi đầu xuống.

Vì vậy, nàng vươn tay nắm lấy râu rồng đang rủ xuống của hắn, nhẹ nhàng kéo xuống, đầu rồng cao cao không hề có chút phòng bị liền ngoan ngoãn theo lực kéo của nàng mà cúi xuống sau đó chạm vào trán nàng, lưu luyến áp lên trán nàng.

Sự chủ động của nàng khiến hắn càng thêm mất khống chế. Nàng cảm thấy mình càng bị quấn chặt hơn, thậm chí thở không nổi.

Nàng biết rằng cơ hội đã đến.

Một tiếng rồng trầm vang lên, thân thể hắn không còn kịch liệt phập phồng, mà là dừng lại một cách căng thẳng, những chiếc vảy xếp chặt chẽ sát nhau cuối cùng mở ra một khe hở.

Lúc này, nàng run rẩy vươn tay ra, nắm lấy miếng vảy hộ tâm của hắn, dùng hết tất cả sức mạnh của mình rút nó ra, miếng vảy hộ tâm hai nghìn năm cứ như vậy mà bị xé toạc đi.

Bóc vảy ra khỏi tim chẳng khác nào moi tim ra.

Ninh Vu gầm lên một tiếng đau đớn, buông người nàng ra, dùng móng vuốt sắc bén kéo nàng ra, sau đó dùng sức ấn nàng xuống giường, dùng răng rồng sắc bén cắn thẳng vào chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, nhưng khi nhìn thấy sắp cắn xuyên qua da thịt của nàng thì hắn bèn dừng lại, thu lại những móng vuốt sắc bén có thể xé nát nàng trong nháy mắt.

Đôi mắt rồng màu vàng của hắn nhìn nàng với vẻ không thể tin được, rồi con rồng nghiêng người yếu ớt ngã xuống giường, sau đó lại biến thành một người đàn ông tuấn tú, nhưng lúc này khuôn mặt hắn tái nhợt, cơ thể hắn lạnh lẽo, vết thương trên ngực không ngừng chảy máu.

Vốn tưởng rằng bản thân bị tập kích bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy chiếc vảy hộ tâm trên tay cùng với ánh mắt bình tĩnh của nàng, hắn mới phát hiện ra, sự dịu dàng hôm nay chỉ là một cái bẫy của nàng mà thôi.

Cái được cho là sự bình tĩnh của nàng chẳng qua là nàng đã bị dọa đến sợ hãi, nàng không ngờ rằng việc rút vảy rồng ra lại nghiêm trọng đến thế này, trước đây nàng đã từng nhìn thấy cảnh hắn ta đánh rơi vảy rồng, cũng không đau đến như vậy, nếu không nàng đã không làm như thế.

Nhưng mọi thứ đã đi đến bước đường này rồi, không còn cơ hội để quay đầu.

Vì vậy, nàng buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Nàng có phải đã nhớ hết lại rồi?" Thanh âm của hắn không rõ, có thể thấy hắn đang bị trọng thương.

"Đúng, ta đã nhớ lại vào cái đêm ở Tây Hải." Vừa nói, nàng vừa dùng chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước giúp hắn lau đi vết máu.

"Tại sao?" Tại sao nàng lại đối xử với hắn như vậy, và hắn cũng không biết nàng đã quên đi những ký ức khi nàng còn là A Nhược.

Lúc này, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến chỉ là sự thờ ơ khi hắn biết mẫu thân và muội muội của nàng đang bị xử tử mà vẫn điềm tĩnh cùng đế phi đánh cờ.

Nàng đã từng dâng cho hắn sự tôn nghiêm, trái tim của nàng, nhưng hắn lại không những không bảo vệ người thân của nàng mà chà đạp họ không thương tiếc.

Vì vậy, lần này, nàng chỉ tin vào chính mình.

Ninh Vu nhìn chiếc khăn thấm đẫm máu của mình, liền biết nàng đang muốn chạy trốn, nàng đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch hoàn hảo.

"Nàng hận ta như vậy sao?" Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, thân thể không thể chuyển động, tuy rằng việc bị lấy đi vảy hộ tâm khiến hắn cực kỳ suy yếu, nhưng cũng sẽ không làm cho hắn ngay cả chuyển động cũng không thể.

Rượu nhất định là có vấn đề, hắn sao có thể quên được, nàng là cao thủ nấu rượu, e rằng cho dù nàng bỏ thuốc gì vào rượu thì hắn cũng không hề hay biết.

Ngọc Yên bắt đầu mặc y phục: "Ta không hận chàng."

Sau khi thay y phục xong, nàng vội xé khăn thành từng mảnh, rồi cột vào chân của những con chim đang được nàng nuôi, sau đó thả chúng bay đi, như vậy, nếu như hắn muốn tìm nàng e là sẽ như mò kim đáy bể.

Hắn đột nhiên cười khẽ, không phải cười nàng, mà là cười chính mình.

Moi tim tuy rằng đau nhưng cũng không bằng nỗi đau đớn mà nàng đã làm với hắn.

Ngọc Yên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó lấy ra một viên đan dược trị thương cho hắn, sau đó nhỏ giọng nói: "Năm đó ép chàng thành thân với ta, ta thật xin lỗi, nhưng ta cũng đã thật tâm hầu hạ chàng trong suốt bốn trăm năm qua, Ninh Vu, hôm nay đã làm chàng bị thương, ngày khác ta nhất định sẽ dùng mạng trả lại, hôm nay ta và chàng hãy buông tha cho nhau, không còn ai nợ ai."

Ninh Vu không trả lời, nằm bất động trong vũng máu, hơi thở yếu ớt.

* * *

Một giờ sau, sau khi kết giới biến mất.

Các cung nữ ngửi thấy mùi máu tươi, không khỏi giật mình, cho rằng đế quân của bọn họ không kiềm chế được mà đã làm tổn thương đến đế phi, dù sao trước đây cũng thỉnh thoảng xảy ra chuyện như vậy.

Họ mạnh dạn bước vào, nhưng thấy trong phòng không có bóng dáng của đế phi đâu, chỉ có đế quân đang ngồi trên giường trong chiếc áo đơn độc, khắp nơi đều là vết máu sẫm màu, gương mặc tái nhợt.

"Đế quân, đế phi người ấy ở đâu?" Cung nữ lớn tuổi thận trọng hỏi.

Ninh Vu ngước đôi mắt lạnh như máu, khóe miệng mơ hồ hiện lên một tia cười lạnh.

Thấy vậy, thị nữ biết rằng đó là dấu hiệu cho thấy hắn muốn giết người, bà ta không biết mình đã làm sai điều gì, vì vậy bèn quỳ xuống và nói: "Đế quân, xin người hãy tha tội."

Nhưng đã muộn, bà ta chỉ cảm thấy nguyên đan của mình ngày càng lạnh, liền bất tỉnh.

Trong nháy mắt, các tỳ nữ khác cũng biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một ít cỏ tiên, đó chính là nguyên thân của các tỳ nữa đó.

Đối với hắn lúc này mà nói, lẽ ra hắn nên giết bọn họ, hắn tin tưởng bọn họ, nhờ bọn họ chăm sóc nàng, nhưng bọn họ lại không có dụng tâm, để nàng có thể dễ dàng bố trí kế hoạch này.

"Vương Diễn." Hắn lên tiếng gọi.

Trong nháy mắt, một bóng đen quỳ trước mặt hắn: "Thuộc hạ có mặt."

Hắn ném một chiếc lược gỗ bị cháy sém đến trước mặt Vương Diễn: "Tìm nàng ấy về đây, sống phải gặp người, chết phải thấy xác."

Vương Diễn nhìn chiếc lược gỗ mà đế quân đã mang theo bên mình trong hàng nghìn năm nay bị ném xuống đất như thế này, hắn ta biết rằng chắc chắn lại xảy ra chuyện nghiêm trọng, nhưng hắn ta chỉ tuân lệnh mà không hỏi nguyên nhân, hắn ta nhặt chiếc lược gỗ lên: "Rõ."

Trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Vu, hắn cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, mặc dù máu đã ngừng chảy nhưng vẫn còn đau nhói.

Hắn thất thần đứng dậy, nhặt quần áo dưới đất lên, mặc từng chiếc từng chiếc, vết thương bị cọ với từng lớp áo đau nhức, nhưng hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, sau đó hắn buộc thắt lưng, rồi biến mất trong bóng tối không trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play