Đêm hôm sau, hắn liên tục quấn lấy nàng, nàng sợ đắc tội hắn, cho nên luôn giữ cho mình tỉnh táo, chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng và hơi thở nặng nề của hắn.

Ngày thứ hai, các cung nhân tiến vào đợi để hầu hạ, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, trên chiếc giường tân hôn bừa bộn, thiếu phi của bọn họ dường như đang nằm hấp hối, trên làn da trắng nõn có nhiều vết bầm tím, trên tấm lụa trắng có vết máu, không chỉ vậy, ga giường cũng bị vấy bẩn, không có chỗ nào sạch sẽ cả.

Cung nữ lớn tuổi lập tức đưa đan dược cho Ngọc Yên uống, sau khi uống xong nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đau nhưc, bên dưới sưng tấy, hai chân tê dại gần như không cảm giác được.

Nàng là tiên thể, đáng lẽ cơn đau này phải nhanh chóng mất đi, nhưng tu vi của Ninh Vu cao hơn nàng rất nhiều, nên vết thương mà hắn gây ra cũng không thể chữa trị nhanh như vậy.

Ninh Vu từ trong phòng tắm đi ra, thần sắc bình tĩnh, hắn chẳng chút thương tình gì đối với tình trạng hiện tại của nàng, thậm chí hắn còn uy hiếp cung nhân rằng nếu như ai dám ở trước mặt đế phi nói ra chuyện này, thì hắn sẽ không tha.

Những cung nhân kia vốn dĩ rất sợ hắn, nào còn dám ở trước mặt Mộ Thiền nhiều lời, chỉ cần hắn không chơi đùa làm mất mạng người, thì bọn họ cũng sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.

Ngọc Yên nghe những lời uy hiếp của hắn, nàng càng biết hắn là đang cố ý, trước khi tới đây, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý gánh chịu sự tức giận của hắn, bất kể là mắng mỏ hay đánh đập, nàng cũng sẽ không oán trách.

Sau khi nàng tắm xong, các cung nữ thay cho nàng trang phục lộng lẫy cùng trang sức, sau đó cùng Ninh Vu đi thỉnh an Mộ Thiền, nhưng trước khi ra ngoài, Ninh Vu đã kêu toàn bộ cung nhân ra ngoài chỉ để một mình nàng trong phòng.

"Uống nó đi." Hắn đưa cho nàng một viên thuốc, màu nâu có vị đắng.

Nàng biết viên thuốc này là thuốc để tránh thai, tựa hồ hắn không muốn nàng mang thai con của hắn.

Nàng cho viên thuốc vào miệng và nuốt nó xuống, vô cùng đắng, thậm chí còn đắng hơn cả xuyên tâm liên.

"Một lát nữa khi gặp phụ thân và mẫu phi, nếu như nàng lỡ miệng nói sai một từ, thì chuyện của muội muội nàng đừng trách bổn quân vô tình." Hắn lại uy hiếp.

Nàng gật đầu, không dám nói.

Nhưng hắn lại nắm lấy cằm nàng: "Bổn quân nói chuyện với nàng thì nàng phải lập tức trả lời, nàng bị câm sao?"

"Nghe rõ." Nàng cố nén lại cơn đau.

"Nghe rõ cái gì."

"Thần thiếp tuyệt đối sẽ không nói chuyện gì trước mặt phụ thân và mẫu phi." Nàng lặp lại.

"Tốt nhất nên nhớ những gì nàng đã nói." Sau đó hắn buông nàng ra.

Ban ngày hắn không có ở trong cung điện, nhưng khi đêm đến, hắn sẽ xuất hiện đúng giờ, để nàng phục vụ trà nước, đánh lưng và xoa bóp chân, sau đó nàng sẽ đi tắm và rồi vẻ lạnh lùng cao ngạo anh tuấn ban ngày của hắn biến mất, hiện tại hắn như một dã thú ra sức dày vò nàng.

Vì vậy, nàng rất sợ đêm đến, giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể giãy giụa chứ đừng nói là thoát ra, chỉ có thể chịu đựng.

Ngay tại lúc nàng sắp ngất đi, bởi vì ba nghìn linh hồn đó cần phải làm phép, nên hắn đã bị gọi đi, độ hồn cần bốn mươi chính ngày, cuối cùng nàng cũng có bốn mươi chín ngày bình yên.

Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, bốn mươi chín ngày chẳng mấy chốc sắp trôi qua, nàng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ăn ngủ không yên.

Cung nhân lớn tuổi nhất đều nhìn thấy hết mọi việc, tuy rằng bà ấy không thích thủ đoạn ép hôn của nàng, nhưng trong hơn năm mươi ngày qua, bà ấy không phát hiện nàng có chỗ nào không tốt.

Ngược lại, bà ấy nhìn ra rằng Ngọc Yên là người được giáo dục tốt, dịu dàng và ân cần, đàng hoàng hơn những tiên nữ mà bà từng thấy, vì vậy bà đã bí mật dạy nàng một số cách lấy lòng phu quân.

Ngọc Yên da mặt vốn mỏng, bà ấy vừa mới nói mấy câu, nàng liền đỏ mặt, có chút rụt rè, đang định rời đi.

Cung nhân kéo lấy nàng: "Thiếu phi, một mình người gả tới đây, thiếu quân tính tình không tốt, nếu như người không dùng cách mà chỉ cứng rắng chống đỡ, thì chỉ khổ thêm thôi, hôn nhân cũng cần có sự vun vén, nếu như người làm tốt, thì đối với người và người nhà của người đều có ích lợi, nếu không một khi thiếu quân không vui, người làm sao có chỗ đứng trong tam giới, làm sao bảo vệ được người nhà của mình."

Câu cuối cùng cũng làm cho nàng dừng bước, nàng biết mỗi câu nói của bà ấy đều có lý, tránh né không phải là cách tốt nhất, vì vậy nàng buông bỏ sự dè dặt, nghe bà ấy giáo huấn.

Ngày thứ bốn mươi chín, Ninh Vu đúng giờ trở về cung điện, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, gầy đi rất nhiều.

Bởi vì không có sức lực, hắn cũng không có quấy rầy Ngọc Yên, sau khi hồi cung liền ngủ, nhưng trước khi đi ngủ hắn ra lệnh để nàng quỳ trong phòng chờ lệnh. Hắn không được tốt thì nàng cũng đừng hòng được tốt.

Ngủ đến nửa đêm, không hiểu sao hắn bắt đầu gặp ác mộng, trong giấc mơ không ngừng hiện ra hình ảnh những người phàm bị thiêu chết kêu khóc thảm thiết. Nỗi sợ hãi và đau khổ của những người phàm đó xâm chiếm trái tim hắn, khiến hắn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đó, sau đó hắn nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn đang lau mồ hôi trên trán hắn.

"Nàng làm gì vậy?" Hắn đẩy nàng ra.

Ngọc Yên vội vàng đáp: "Nhìn thấy ngài đổ mồ hôi nhiều, cho nên thần thiếp.."

Hắn sắc mặt lạnh lùng: "Lắm chuyện, nếu nàng có thời gian chi bằng dạy dỗ lại người muội muội đã gây chuyện của nàng cách làm người như thế nào. Bằng không, lần sau nếu có phạm tội cũng đừng mong có người cứu giúp."

Ngọc Yên không tự chủ được nắm chặt chiếc khăn tay: "Ngọc Ánh không phải người gây chuyện, muội ấy nhất định là bị oan."

"Nếu như bị oan thì tại sao không phải người khác bị oan, mà chính nàng ta lại bị oan, còn nữa, sau này khi bổn quân nói chuyện, nàng chỉ cần trả lời có hoặc không, không được ngụy biện."

Nàng im lặng không nói gì, lùi lại phía sau và tiếp tục quỳ xuống.

Ninh Vu lúc này dường như không còn buồn ngủ, khí lực cũng khôi phục không ít, thấy nàng yên lặng quỳ xuống nhưng trong mắt lại có chút cố chấp, hắn càng thêm tức giận, liền kéo nàng lên ném xuống giường.

"Sao nào, không phục à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play