Đối với Ninh Vu, thì tất cả chỉ là cái cớ để hắn làm khó thê tử của mình.

"Ngươi.." Ngọc Ánh thấy vậy bèn muốn tiến lên nói giúp cho tỷ tỷ của mình.

Ngọc Yên đã ngăn nàng ấy lại: "Ngọc Ánh, ngồi xuống ăn sáng đi."

Mẫn Húc ngạc nhiên vì những rắc rối vô lý mà Ninh Vu gây cho Ngọc Yên, mặc dù hắn và Ninh Vu tuy không thân thiết, nhưng hắn cũng đã nghe nói rằng Ninh Vu không thích Ngọc Yên, hắn đối xử với nàng ấy rất thô bạo, nhưng không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy.

Nhưng mà hắn cũng không có ý định nhúng tay vào, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.

Sau khi lấy hết đậu đỏ trong bát cháo ra, Ngọc Yên đem cháo đặt lại trước mặt Ninh Vu, nhưng hắn ta chẳng thèm nhìn tới.

"Thiếu quân, tỷ tỷ ta đã lấy hết đậu đỏ ra rồi, người sao không ăn đi." Ngọc Ánh có chút kiềm chế nói.

Ninh Vu nghịch dây thắt lưng, không hề ngước mắt lên: "Nhặt quá chậm rồi, ta không muốn ăn nữa."

Ngọc Ánh cười lạnh một tiếng, vừa định phản bác, Mẫn Húc lại đặt một chén trà tới trước mặt nàng ấy: "Vừa rồi nàng ăn quá nhanh, uống chén trà trước đi."

Rõ ràng ý của hắn là bảo nàng ấy đừng bốc đồng.

Nếu Ngọc Ánh vì việc này mà xảy ra mâu thuẫn với Ninh Vu, với tư cách là phu quân của nàng ấy, hắn đương nhiên sẽ ra tay giúp đỡ nàng, nhưng hắn không muốn có bất kỳ xung đột nào với Ninh Vu.

Hơn nữa, theo quan điểm của hắn, chuyện phu thê nên để hai bên tự giải quyết, nếu người khác can thiệp vào thì e rằng sẽ gây ra thêm nhiều rắc rối.

* * *

Sau khi dùng bữa tối, Ngọc Ánh cùng Bạch Thu đến tìm Ngọc Yên, nhưng người hầu nói rằng nàng đã đi hái hoa đào để mang về cửu vương điện làm rượu.

"Ninh Vu đối với tỷ như vậy, tỷ còn muốn nấu rượu cho hắn, tỷ ơi là tỷ, tỷ rốt cuộc là như thế nào vậy." Nàng ấy lẩm bẩm nói, sau đó đi tìm Ngọc Yên.

Lúc này, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, Ngọc Sơn giống như một vùng đất thần tiên.

Khi đến gần vườn đào, nàng ấy ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, giống như long diên hương, nhưng nhẹ hơn, đó là mùi mà nàng ấy chưa từng ngửi qua, chẳng lẽ là có người lạ đến đây sao?

Đang lúc cảm thấy kỳ lạ, thanh âm của Ngọc Yên từ bên kia truyền đến, tựa hồ đang chịu đựng một sự đau đớn không nói nên lời.

Nàng ấy nóng lòng muốn đi qua xem có chuyện gì, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của Ninh Vu: "Nàng đã từng thể độc trước tam giới, sao nào, mới chỉ hơn 400 năm, đã không chịu được nữa rồi à?"

Ninh Vu đột nhiên xuất hiện, khiến Ngọc Ánh chuẩn bị chạy đến, nhưng khi nàng ấy nghe Ninh Vu nói tỷ tỷ của nàng ấy đã từng thề độc trước tam giới, một khi đã thề thì nhất định không được hối hận, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, chỉ có thể chết mới giải thoát.

"Sao? Không chịu được nữa à?" Ninh Vu nghiến răng lặp lại lần nữa.

"Không có.." Thanh âm của Ngọc Yên run rẩy, tựa hồ cực kỳ sợ hãi.

Nếu không phải muốn tìm ra chân tướng, hiện tại Ngọc Ánh đã vội vàng chạy tới.

"Không có thì tốt, tuy rằng năm đó ta thua cược với người khác, cho dù ta muốn bội ước cũng không có gì to tát, nhưng nàng ngang nhiên cáo trạng trước mặt phụ thân ta, nói ta hủy thanh danh của nàng, muốn ta chịu trách nhiệm, còn giả vờ thề độc trước mặt cha ta sẽ tuyệt đối trung thành với ta, càng nguyện ý làm kể hầu hầu hạ ta, để cha ta ép ta lấy nàng, còn bắt ta phải giúp cho ba ngàn sinh mạng do muội muội của nàng gây ra, những chuyện này chắc nàng ất hẳn còn nhớ chứ."

Nghe thấy những lời hắn nói, Ngọc Ánh lại cảm thấy đau lòng và hối hận.

"Ta nhớ.." Thanh âm của Ngọc Yên có chút kỳ lạ, nhưng bởi vì thanh âm của nàng cực kỳ trầm thấp, Ngọc Ánh cũng không có nghe được rõ.

Ninh Vu lại nói: "Cho nên, nàng tốt nhất nên đặt vị trí hiện tại của mình cho đúng. Ban đầu nàng thề rằng cả đời nguyện ý làm kẻ hầu hầu hạ ta, nàng đã lấy mạng sống của Ngọc gia mà thề, nếu như bội ước, thì bọn họ sẽ hồn bay phách tán."

"Ta biết."

"Nàng tuy rằng là kẻ hầu của ta, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thiếu phi của cửu vương ta, phải biết giữ chừng mực đối với nam nhân khác, nếu như chuyện hôm nay tái phạm lại một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng. Nàng khiến ta mất đi tự do, thì hiện tại nàng phải gánh chịu tất cả hậu quả."

Ngọc Ánh nhìn thấy Ninh Vu sau khi đe dọa tỷ tỷ của mình liền hóa thân thành hắc long, tuy rằng việc hắn hóa thân thì không có gì lạ, nhưng chân thân của long tộc thật sự to lớn và uy nghiêm.

Còn Ngọc Yên trên người quần áo rách tả tơi bị bao quanh bởi thân hình của hắn, bờm tóc đen nhánh như thác nước quấn quanh thân thể của nàng.

Xuyên qua bờm tóc đen ấy có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt và đầy đau đớn của nàng, cả người như bị siết chặt, giống như chỉ cần Ninh Vu dùng sức một chút là có thể cắt đứt nàng.

Hai tay của nàng bám chặt vào Ninh Vu, ánh mắt trống rõng, ngay cả kêu lên cũng không được.

Ngọc Ánh bây giờ mới hiểu được, bọn họ là đang ân ái ở chốn hoang sơ như thế này, còn người tỷ tỷ của mình thì lại bị Ninh Vu đối xử tàn nhẫn như thế.

* * *

Trở lại Ngọc gia, Ninh Vu và Ngọc Yên còn chưa có quay về, Ngọc Ánh cảm thấy lo lắng, đã lâu như vậy, tỷ tỷ sẽ không..

Cũng may, nàng ấy và Mẫn Húc vừa trở về không lâu, thì hai người họ cuối cùng cũng trở về.

Khác với dáng vẻ tàn nhẫn dưới gốc cây đào, Ninh Vu lúc này với dáng vẻ cao quý của một công tử thế gia, vẻ mặt vẫn như thường giồng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Còn Ngọc Yên đi theo phía sau sắc mặt tái nhợt, nhưng môi lại rất đỏ, thậm chí còn hơi sưng.

Nàng xách một cái sọt trúc đầy hoa đào, bước khập khiễng đi vào, trong mắt hiện lên vẻ đau xót, bởi vì nàng bị tật bẩm sinh, nên bình thường vẫn đi khập khiễng như thế, cho nên người khác không thấy nàng bất kỳ sự khác biệt nào.

"Nhị tiểu thưa, để ta giúp người." Bùi Vân ân cần nói.

Nhưng Ngọc Yên lại như sợ hãi lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách: "Không cần đâu."

Bùi Vân sửng sốt một lúc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ninh Vu, hắn ta hiểu ra được nguyên nhân, bèn im lặng lùi lại.

Trong bữa ăn, Ngọc Ánh không ngừng nhìn chằm chằm vào Ninh Vu, cả một đĩa đậu bị nàng cắn nát vụn, dường như thứ nàng cắn chính là tên khốn kiếp Ninh Vu.

Ninh Vu rốt cục nhịn không được: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Ngọc Ánh lạnh lùng đáp: "Ngươi được lắm."

"Ngươi có ý gì?"

Ngọc Ánh định trả lời, nhưng Minh Húc đã ngăn nàng ấy lại và nói với Ninh Vu: "Chính là nghĩa trên mặt chữ, người rất soái."

Đương nhiên, Ngọc Ánh sẽ không tranh cãi với Ninh Vu, bởi vì nàng ấy không muốn tỷ tỷ mình khó xử.

Ninh Vu nhếch khóe miệng đắc ý nói: "Ôi chao, thật là vinh hạnh khi được Mẫn Húc thiếu quân khen. Ninh mỗ thật sự có phúc ba đời."

Với nụ cười của hắn, bầu không khí trên bàn ăn cũng được cải thiện rất nhiều, Đào Tam Nương cũng lên tiếng kêu mọi người gắp thức ăn.

Ninh Vu gắp một miếng thịt vào bát Ngọc Yên: "Ăn nhiều vào, gầy như khỉ."

Kể từ khi Ngọc Yên bị sảy thai một năm trước, hắn đã không cùng nàng gần gũi nhau, chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay ở vường đào là do hắn quá tức giận vì thái độ của nàng với Bùi Vân mà mất đi lý trí. Ngay cả khi nàng không có cảm tình với hắn thì nàng cũng không thể nhìn những người nam nhân khác.

Mặc dù đã một năm không chạm vào nàng, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thân thể mềm mại đủ để hắn thỏa mãn.

Ngọc Yên ngơ ngác nhìn miếng thịt trong bát vài giây, sau đó im lặng nhai, nhưng chưa nuốt xuống đã cảm thấy buồn nôn, sau đó không nhịn được nôn ra.

Khóe miệng đang nhếch lên của hắn lập tức cứng đờ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Nàng nôn ra thức ăn mà hắn gắp cho nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Ngọc Ánh lo lắng hỏi.

Ngọc Yên lắc đầu: "Không sao, có lẽ là gần đây tỷ có chút mệt mỏi, khẩu vị có chút kém."

Đào Tam Nương nói: "Con vì hôn sự của Ngọc Ánh đã vất vả nhiều rồi, trở về cửu vương điện nên nghỉ ngơi thật tốt, cửu vương thiếu quân, xin hãy cha9m sóc cho Ngọc Yên."

Ninh Vu lạnh lùng đáp: "Bổn quân đương nhiên sẽ, chăm sóc cho nàng ấy thật tốt."

Lúc chia tay nhau, Đào Tam Nương lưu luyến hai cô con gái, dặn dò đôi bên, sau đó mỗi bên một hướng quay về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play