Khi Liên Vãn trở về phòng sau khi ăn bữa chiều nóng hổi, Chu Yên Thiển đã cuộn tròn trong chăn và ngủ thiếp đi.
Sàn nhà cũ bằng gỗ hơi gồ ghề, nàng đi chân trần thỉnh thoảng kêu kẽo kẹt, nghĩ đến lời giải thích của Chu Yên Thiển, nàng nhẹ bước, bật đèn phòng tắm lên.
Buồng tắm được ngăn cách bởi tấm kính, trên đó còn đọng lại một số bọt nước, các phân tử nước lơ lửng trong không khí khi chạm vào da có cảm giác ẩm ướt. Một đường đi vào, sàn nhà lát gạch lạnh lẽo nhưng lòng bàn chân nàng bỏng rát. Liên Vãn vặn vòi hoa sen, hơi nước bốc lên, mùi thơm giống như cơ thể của Chu Yên Thiển dường như đồng loạt tràn ngập phòng tắm, bao quanh nàng.
Gần như theo bản năng, Liên Vãn khẽ hít mũi.
Tiếng nước chảy róc rách, ánh đèn phòng tắm mờ ảo, đứng dưới vòi hoa sen, con người như một thân cây lá rộng, mở hết lỗ chân lông để thở.
Một dòng nước đều đều lướt qua sống mũi, môi rồi rơi xuống cơ thể nhấp nhô, người phụ nữ dáng cao có đôi mắt điềm tĩnh nhưng lại dựa vào tường lặng lẽ áp mặt sát vào ô cửa kính đọng lại bọt nước.
Nàng áp chóp mũi vào vài giọt nước lạnh buốt.
Không rõ động cơ hành động của mình vào lúc này là gì, chỉ là trong lòng Liên Vãn vô cớ nảy sinh rất nhiều nỗi nhớ nhung, chỉ muốn tiếp cận mọi thứ về Chu Yên Thiển.
Tâm trí trống rỗng, nhưng ý thức rõ ràng. Nàng choáng váng, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến không ngờ.
Chu Yên Thiển có khuôn mặt xinh đẹp. Liên Vãn nhắm mắt lại và hình dung trong lòng.
Tất nhiên cô là người phụ nữ đẹp nhất mà Liên Vãn từng gặp. Không có nghi ngờ gì về điều này, nhưng có những thứ khác hấp dẫn Liên Vãn hơn ẩn dưới làn da của cô, đôi mắt lấp lánh của cô và mùi thơm mơ hồ trong phòng giống như những con cá chạch trơn trượt trên cánh đồng, Liên Vãn không thể bắt được cô.
Nhưng nàng có thể bắt lấy một cái gì đó khác.
Liên Vãn duy trì tư thế dựa vào cửa kính, như thể có một tia cảm hứng lóe lên, và nàng không khỏi nghĩ rằng, mình sẽ đứng ở đây vào hàng chục phút trước, hoặc thậm chí mỗi ngày nàng sẽ sống trong ngôi nhà này, để ô cửa kính lặng lẽ bốc hơi sương nước, thi thoảng vài giọt nước lướt qua người nàng, rồi bắn tung tóe lên mặt kính, chúng ở trong bóng tối rất lâu, không ai phát hiện ra.
Cảnh đẹp như vậy, không ai có thể nhận thấy.
Hình ảnh trong đầu khiến Liên Vãn vô thức hé miệng và nhẹ nhàng thở ra.
Trán của nàng đã hoàn toàn áp vào tấm kính lạnh lẽo, chóp mũi ướt đẫm, như thể nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ vẫn còn bám trên đó, và trong không khí vẫn có chút mùi máu tanh, còn vương vấn trong phòng tắm này, nàng có thể ngửi thấy nó ngay khi bước vào.
Những suy nghĩ lung tung trong lòng dường như đang sôi sục trong mạch máu, Liên Vãn dừng lại một lúc lâu mới mở mắt ra rồi lau mặt.
Nàng bước ra khỏi phòng tắm và lại bước lên nền gạch lạnh lẽo.
Lần này điều hòa quên mất giảm nhiệt hay sao ấy. Hơi nước được quét sạch một cách thô bạo, Liên Vãn nhìn thấy đôi môi đỏ bừng của mình trong gương và đôi mắt đen quyến rũ, như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đó là một bản thân vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nàng nhìn một lúc lâu mới dời mắt đi, mặc bộ đồ ngủ mà Chu Yên Thiển đã chuẩn bị cho nàng, mọi thứ về người phụ nữ đều thích hợp như lớp vải mềm mại trên cơ thể nàng. Liên Vãn mím chặt môi, lần đầu tiên phải dùng vẻ mặt trầm mặc để che kín trái tim đang kích động của mình, không cho bất kỳ sự dịu dàng nào tràn ra.
Vào lúc này, sự kiềm chế trở thành một loại lá chắn mềm mại, bao trùm sự im lặng thường ngày của Liên Vãn.
Đèn trong phòng tắm đã tắt.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa tối om, che khuất ánh trăng sáng của đêm hè từ cửa sổ chiếu vào.
Đệm chùng xuống một cách thận trọng.
Kỳ lạ, hoàn toàn khác với tất cả những suy nghĩ về cô mà Liên Vãn có trong phòng tắm, hơi thở nhàn nhạt của Chu Yên Thiển nhẹ nhàng như một loại động vật nhỏ, nó trông tinh khiết và không tì vết trong bóng tối, và trái tim sôi sục của nàng dường như được xoa dịu. Liên Vãn giơ tay về phía chăn rồi chạm nhẹ vào nó, gần như ngay khi nằm lên gối, cánh tay của Chu Yên Thiển đã vươn ra.
Cô ôm eo Liên Vãn, giọng nói mơ hồ: "... Vừa rồi chị ngủ quên mất."
"Ừm." Vừa nói, Liên Vãn vừa kìm giọng, cảm thấy khát nước khó tả, "Chị ngủ tiếp đi."
"Ừm——" Chu Yên Thiển kéo dài giọng nói, cô vừa mới tỉnh lại, hai mắt còn nhắm nghiền, làm nũng như trẻ con, không chịu thuận theo, "Không muốn, em nói chuyện với chị đi."
Thấy Liên Vãn không có phản ứng, cô còn chọc chọc vào xương quai xanh của nàng, nhẹ giọng thúc giục: "Em nói chuyện."
"...Bụng chị còn đau không?" Liên Vãn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi.
"Còn một chút."
Trong khi nói chuyện, Chu Yên Thiển nhích lại gần hơn, đôi vai mảnh khảnh của cô gần như lọt thỏm vào vòng tay của Liên Vãn: "Vẫn ổn, không còn đau như trước nữa."
"Canh hôm nay ngon không?" Trong bóng tối, đôi mắt cô lộ vẻ tha thiết, Liên Vãn hoàn toàn không trốn được.
"Ngon." Nàng thành thật trả lời.
Rồi nàng đưa tay xuống và lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Sự đụng chạm mà nàng đã nhớ nhung rất lâu trong phòng tắm đột nhiên rơi vào tay nàng, như con ngựa hoang trong lòng Liên Vãn đã tìm được lối đi, nàng lặng lẽ ôm cơ thể ấm áp của người phụ nữ, và cảm thấy những ngón tay của Chu Yên Thiển xẹt qua mu bàn tay của nàng.
Chu Yên Thiển theo nàng, im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: "Em không vui sao?"
Liên Vãn dừng một chút, giọng điệu như thường đáp lại cô: "Chiều nay trưởng đội xe hỏi mượn tiền em."
"À. Vậy à."
Vừa nói, Chu Yên Thiển vừa quay người và dựa vào trong ngực nàng như không có xương, vươn tay nhéo tai nàng, giọng nói lười biếng, như đang cười: "Hừm... Tai tài xế Tiểu Liên của chúng ta mềm thế này, em cho mượn thật đấy à?"
Nói xong, cô lướt ngón tay dọc theo tai và gõ nhẹ vào môi Liên Vãn.
"Miệng cũng mềm nữa." Cô trầm ngâm, giọng điệu nghiền ngẫm, "Không biết lòng có mềm hay không, ai nói gì cũng nghe."
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, rất nhanh liền hôn lên môi Liên Vãn: "Chị nếm thử một ngụm là biết ngay."
Liên Vãn vô thức nhắm mắt lại.
Dường như có một chiếc lông vũ lướt nhẹ trên môi, khi hàng mi lại mở ra, người phụ nữ đã dựa vào lòng của nàng.
"Em căng thẳng lắm à? Người em cứng đơ rồi." Chu Yên Thiển ôm lấy cổ nàng cười không ngừng, "Hừm — phải hôn thêm vài cái nữa mới quen sao?"
Sự trầm mặc trong dự kiến lại đến, Chu Yên Thiển đã chuẩn bị sẵn, và định nói thêm vài lời trêu ghẹo, để dạy puppy hay thẹn thùng này vểnh tai lên, tốt nhất là giấu cả người vào trong vòng tay của cô, nhưng đột nhiên cằm của cô bị nhéo một cái.
Liên Vãn im lặng, nhưng sức mạnh rất tàn bạo, véo cằm cô rất đau.
"Em làm cái gì... Ưm..."
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị chặt chẽ chặn lại, nụ hôn lần này vẫn nóng bỏng như thường lệ, Chu Yên Thiển cũng mất đi thế chủ động, thụ động gánh chịu cái giá của việc chọc puppy thẹn thùng.
Môi bị cắn rất dùng sức, Chu Yên Thiển đau đến hít không khí, dường như muốn đẩy nàng ra, nhưng dần dần, dường như cô đã nếm được mùi ngon, đã đủ cơn nghiện ban đầu, Liên Vãn dùng lực nhẹ hơn, bắt đầu cố gắng vụng về nhưng nghiêm túc áp dụng những kỹ năng mà Chu Yên Thiển đã dạy cho nàng, Chu Yên Thiển cảm nhận được những thay đổi của nàng, rõ ràng kỹ thuật của nàng vẫn còn vụng về, nhưng cơ thể cô bắt đầu mất kiểm soát, mềm nhũn như một vũng nước.
Liên Vãn nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng bao phủ lấy cô. Sự thân mật và khoái cảm giữa con người với nhau không gì khác hơn là điều này, Chu Yên Thiển dường như có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng thông qua sự quấn quýt của môi và lưỡi.
Em ấy đang nghĩ gì vậy, sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?
Không thể phủ nhận, Chu Yên Thiển không có sức lực chống cự sự nghiêm túc như vậy, cho dù tình huống hiện tại không thích hợp, thân thể của cô vẫn mềm nhũn ở trong lòng nàng, sẵn sàng cho mọi thứ.
Trong sự khó nhịn của cô, Liên Vãn thở hổn hển buông cô ra, đôi mắt nàng nóng rực và chăm chú trong bóng tối. Chu Yên Thiển gần như không thể thoát khỏi ánh nhìn của nàng, thế là cô nằm thẳng dậy rồi ôm cổ nàng chặt hơn, yêu cầu một cái ôm.
"Chị muốn ôm..." cô nói.
Từ trước đến nay, bởi vì Liên Vãn nhìn thấy hết mọi thứ của cô, nên cô luôn có thể nói ra tất cả những lời và mục đích mà mình muốn thể hiện mà không chút đắn đo.
Quả nhiên, bé cún con mà cô vừa ý lập tức ôm chặt lấy cô, dùng chiếc mũi thẳng tắp của mình nhẹ nhàng dụi vào cô, như thể đang làm nũng.
Ngoan thật. Chu Yên Thiển thoả mãn thở dài, và trìu mến xoa gò má nàng đang cọ vào cô.
Giá như vẫn luôn ngoan thế này thì tốt rồi.
Chu Yên Thiển lập tức nghĩ đến một vài khoảnh khắc ngượng nghịu của người này, bất giác tăng thêm lực của đầu ngón tay.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, có vẻ như có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, Liên Vãn ngoan ngoãn ôm cô nãy giờ đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa gáy cô.
Lòng bàn tay nàng ấm áp, như thể là một sự trấn an đảo khách thành chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT